Rầm!
Như thể một tòa núi nhỏ từ trên trời rơi xuống, một chân con kỳ lân phát ra ánh sáng màu đỏ rực, sau đó vọt tới trước mặt Hoàng Phổ Thiên Nguyên chỉ trong chốc lát, nó vững vàng đè lão ta bên dưới, hung hãn kéo theo lão ta xuống dưới, phát ra tiếng nổ vang inh tai!
Hoàng Phổ Thiên Nguyên liều mình phản kháng, bốn chân địa long gắng sức chỉa lên trên, ý định muốn ngăn cản đòn đánh mãnh liệt này, nhưng lại không hề có tác dụng.
Tốc độ trượt xuống của lão ta vẫn không hề giảm mà lao vùn vụt xuống phía dưới, sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, đất trời rung chuyển, một làn sóng xung kích mãnh liệt tản ra bốn phía, lập tức khiến cho một đám cao thủ đồng loạt phun máu từ trong miệng ra, sợ đến mức vội vàng thụt lùi về phía sau.
Khói bụi mịt mù, tại nơi ồn ào được bao phủ bởi bụi bặm đó, vừa diễn ra trận đại chiến giữa hai người.
Đợi cho đến khi tất cả yên tĩnh lại, bụi dần dần tản đi, mọi người mới nhìn lần nữa, con ngươi ai nấy cũng đều không kìm được mà khẽ co rụt, âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy vào giờ phút này, cánh tay phải của Trác Uyên đã hoàn toàn biến thành một cái cột cao chọc trời tầm mười mấy mét, xung quanh tỏa ra ánh sáng màu đỏ. Giống như là trụ trời vậy, vững vàng mà đứng ở nơi đó.
Nhưng so với cột trụ màu đỏ thì trái lại trông Trác Uyên có vẻ khá nhỏ bé. Mọi người thật sự không dám tin, một cây cột to lớn như vậy, là mọc ra từ bên trong thân thể của một con người nhỏ bé như Trác Uyên.
Xa xăm, ba người Quỷ Vương quan sát hết tất cả mọi chuyện cũng kinh ngạc đến mức trợn tròn hai mắt. Bọn họ không thể ngờ được rằng, bản thân Trác Uyên đã đủ mạnh mẽ ròi, thế mà hắn còn có thể giấu một chiêu hiểm hóc như vậy.
Khó trách vừa gặp Hoàng Phổ Thiên Nguyên, tên tiểu tử này lại cứ luôn miệng nói muốn giết lão ta. Thì ra hắn còn có một cái chân thứ ba, hơn nữa cái chân này không phải dành cho con người, còn không biết là xé từ trên thân của con quái vật nào đây!
Nhìn chằm chằm vào cơ thể của Trác Uyên, sau lưng là hai cái cánh của linh thú cấp bảy, bên tay phải là cái chân sắt của một con linh thú khác, thật chẳng rõ chỗ nào trên người hắn là giống với người bình thường nữa.
Hắn là quái vật!
Tất cả mọi người nhìn Trác Uyên hiện tại đều không nhịn được mà khẽ nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm trong bụng như thế, đồng thời bọn họ cũng càng thêm kiêng dè hơn.
Trước kia bọn họ xem Trác Uyên như quái vật của con người, nhưng hiện tại, chắc chắn hắn đã trở thành một con quái vật thật sự rồi!
Mí mắt khẽ co giật, trong lòng mọi người giờ đây đều trăm ngàn thứ cảm xúc ngổn ngang.
Mặc dù Hoa Vũ Lâu và Tiềm Long Các cũng bị dọa sợ bởi cái chân thứ ba của Trác Uyên, nhưng mừng rỡ thì vẫn chiếm phần lớn hơn. Dẫu sao thì khi nhìn thấy một thân Cửu Long Kim Cang của Trác Uyên, bọn họ đã có thể cảm nhận được chiến thắng sắp sửa cận kề rồi.
Hai trận chiến này của bọn họ, có phần thắng!
Đám người U Minh Thành, vẻ mặt ai nấy cũng đều hằm hằm, trong lòng âm thầm dâng lên một cảm giác lo lắng khó nói. Bọn họ vốn đang vui sướng vì Hoàng Phổ Thiên Nguyên thành công vượt mặt qua tên quái vật Trác Uyên này.
Nhưng bây giờ, bọn họ mới phát hiện ra rằng, vốn dĩ Trác Uyên chính là một con quái vật khoác tấm da người, như vậy thì làm sao mà vượt mặt nổi nữa đây? Coi như ngươi có một thân Cửu Long Kim Cang và bốn móng địa long, dù cộng lại vẫn không bằng một cái tay to kia của người ta, cái này làm sao mà so được!
Trong thoáng chốc, đám người U Minh Thành khẽ liếc mắt nhìn lẫn nhau, bọn họ liên tục cười khổ, lòng thầm cảm thấy mới vừa rồi đúng là mình vui mừng hơi sớm.
Bản lĩnh của tiểu từ Trác Uyên này, quả nhiên không hề đơn giản như họ nghĩ, đâu đâu cũng cất chứa bí mật! Nếu muốn đánh bại hắn, không dễ dàng chút nào…
Trác Uyên không hề để ý đến ánh mắt mà mọi người dành cho mình thế nào, hắn chỉ hung dữ nhìn xuống đống đổ nát bên dưới kia, chân con kỳ lân vẫn đang cố gắng dốc sức di chuyển, nó trực tiếp làm mặt đất đã lún xuống hơn mấy trăm mét lại tiếp tục tụt xuống hơn mấy chục mét nữa, như đang muốn nghiền chết một con kiến nhỏ bé vậy.
Đám thuộc hạ của U Minh Thành và Đế Vương Môn khẽ co giật khóe miệng, bọn họ thật sự rất muốn khóc.
Vốn dĩ môn chủ của bọn họ bị bàn chân sắt đấy đè bên dưới, hẳn là đã chết, còn không biết có toàn thây hay không. Bây giờ người ta còn ác độc nghiền lão ta ra như vậy, như thể không muốn để lại cho lão ta một mẩu xương vụn nào vậy, thật sự quá độc ác rồi.
Nhưng mà, Trác Uyên lại không mấy quan tâm đến chuyện này, không ác không phải nam nhân, hắn muốn hoàn toàn thắng!
Rắc rắc rắc...
Trác Uyên vẫn tiếp tục nghiền nát, ngay cả Kim Cang rắn chắc như đá cũng bị nghiền nhuyễn thành bột. Lồng ngực đám người U Minh Thành đập lên từng đợt, vẻ mặt bọn họ xám xịt hệt như tro tàn.
Mà đồng minh của Hoa Vũ Lâu, mặc dù khá vui vẻ và yên lòng vì Trác Uyên đã tận dụng thời cơ để chuyển bại thành thắng, nhưng nhìn hắn liên tục nghiền nát người ta ra như vậy, bọn họ thấy có chút không đành lòng.
Người xưa có câu, giết người chặt đầu là được rồi, ngươi cần gì phải nghiền nát xương cốt người ta hoàn toàn ra như thế cơ chứ?
Nhưng Trác Uyên chính là người tùy tiện như vậy đấy, vô cùng độc ác, đối với địch thủ nguy hiểm như Hoàng Phổ Thiên Nguyên, nếu có thể, hắn tuyệt đối sẽ không để cho đối phương có một chút cơ hội để phản công, phải nghiền cho xương cốt của lão ta tan thành tro bụi thì hắn mới yên tâm được!
Cuối cùng, khi Trác Uyên đã hài lòng rồi, cánh tay phải phát ra ánh sáng màu đỏ bất chợt lóe lên, sau đó biến thành cánh tay kỳ lân một lần nữa rồi rút lại, hắn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Nhưng không nhìn còn đỡ, chú ý xong lại khiến cho hắn không kìm được mà giật mình một cái, vô cùng ngạc nhiên.
Chỉ thấy vào giờ phút này, phần đồi núi đổ nát phía dưới thứ cứng rắn đó của Trác Uyên đã hoàn toàn biến thành đất cát, tất cả đều đã bị Trác Uyên dùng cái chân kỳ lân đó nghiền nát.
Nhưng bên trên đống đất cát, lại có một bóng người quen thuộc đang nằm. Mặc dù trên người của lão ta tràn ngập vết thương chi chít như mạng nhện, máu tươi lại không ngừng ồ ạt trào ra ngào.
Nhưng không thể ngờ là lão ta còn sống, tuy bị thương nặng, nhưng lại chưa chết!
“Làm sao có thể được, chịu đựng toàn bộ lực ép lớn như vậy của chân kỳ lân, mà vẫn thở được sao?” Trác Uyên vô thức cắn chặt răng, cũng vì thế mà vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Mọi người vây xem cũng hoàn toàn sợ đến ngây người, sức mạnh chân kỳ lân của Trác Uyên, bọn họ đều hiểu rõ. Thế mà lão già kia vẫn không bị nghiền chết, khả năng phòng ngự của Cửu Long Kim Cang cũng quá mạnh rồi!
Khụ khụ khụ!
Vô thức ho khan vài tiếng, máu tươi ồ ạt chảy ra từ trong mũi miệng của lão ta, ngay cả lỗ tai và mắt cũng có máu, nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại không thèm để ý, lão ta khó khăn vực dậy, bỏ qua đống vết thương chồng chất trên người, lại đứng lên lần nữa, sau đó ngửa mặt lên trời nhìn về phía Trác Uyên, lão ta cười to: “Ha ha ha... Trác Uyên, không ngờ rằng ngươi còn giữ đòn sát thủ như vậy. Nhưng vô dụng thôi, lão phu là người bất tử!”
“Cứ cho là ngươi bất tử đi, nhưng chẳng qua bây giờ ngươi cũng chỉ là một người thân thể không lành lặn mà thôi, đã thế còn bị thương nặng nữa. Lần đầu tiên chân kỳ lân của lão tử không giết chết được ngươi, lần thứ hai chắc chắn sẽ được. Hừ, bây giờ ngươi cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng!” Trác Uyên vô thức cười lạnh một tiếng, trong mắt thoáng qua chút sát ý lạnh lẽo như băng.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên không mấy quan tâm, tiếp tục cười to: “Ha ha ha… Hay cho một nửa cái mạng. Trác Uyên, ngươi đừng quên, lão phu có được Cử Long Kim Cang là dựa vào Bồ Đề Tu Căn mà luyện thành. Cái này không giống như Kim Cang bình thường, mà là một thân thể bất diệt thật sự!”