Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Ha ha ha... Trác Uyên, đây là một kích dùng toàn lực của ngươi mà ngươi vất vả lắm mới lợi dụng được sơ hở của lão phu đó sao? Hừ, quả thực chẳng khác gì bị muỗi cắn một cái!” Hoàng Phổ Thiên Nguyên kiêu ngạo mà cười to thành tiếng, đám người U Minh Thành cũng đồng thời hò reo, vô cùng ngông cuồng tự đại.  

             Đám người Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu Phủ bên kia lại bày ra nét mặt như tro tàn.  

             Quả thực bây giờ Hoàng Phổ Thiên Nguyên chính là quái thú không hề có điểm yếu, bọn họ hoàn toàn đã không còn cơ hội thắng nữa rồi. Cho dù có may mắn đến đâu cũng không thể chiến thắng được lão ta.  

             Dù sao thì may mắn cũng yêu cầu đối phương phải có một nhược điểm chí mạng, ngươi phải đúng lúc tìm được nhược điểm đó thì mới có thể giành phần thắng. Nhưng hiện giờ toàn thân Hoàng Phổ Thiên Nguyên từ trên xuống dưới đều đã là kẻ vô địch trên thế gian này.  

             Các vị đồng minh của Trác Uyên lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng...  

             Cách đó một dặm, ba người Quỷ Vương, Tư Mã Huy và Phương Thu Bạch nhìn cảnh hai bên đại chiến từ xa, không chỉ cảm thấy kinh ngạc mà còn chết lặng, liếc mắt nhìn nhau, quả thực không thể tin được đây là sự thật.  

             “Tuy rằng chúng ta đều đã mơ hồ cảm thấy Hoàng Phổ Thiên Nguyên này đã thay da đổi thịt, trở thành một nhân vật khó giải quyết. Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi lão ta có thể luyện thành công Cửu Long Kim Cương Thân, đến cả Trác Uyên cũng bị con quái vật này bức cho liên tục lui về phía sau.” Nét mặt Quỷ Vương trầm trọng, thở dài một hơi, “Cứ thế này xem ra trận đại chiến giữa hai bên lần này phe Đế Vương Môn sẽ thắng, sau đó...”  

             “Sau đó Hoàng Phổ Thiên Nguyên sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta!” Tư Mã Huy khẽ vuốt bộ râu dài, thở dài nói: “Ai, sớm biết thế này thì lúc trước chúng ta nên trợ giúp Lạc gia một tay. Hiện giờ chỉ một mình Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng đã sở hữu thực lực mang tính áp đảo. Sau này nếu muốn đối phó với lão ta chỉ sợ khó càng thêm khó.”  

             Hai người còn lại nghe thấy vậy đều gật đầu đồng ý. Phương Thu Bạch suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Hiện giờ chỉ sợ cả thiên hạ cũng chỉ có tên quái vật Cổ Tam Thông kia mới có thể giao chiến với Cửu Long Kim Cương Thân một trận. Chỉ là tiểu tử này từ sau khi bắt đầu truy đuổi Trác Uyên thì không biết đã chạy đi đâu rồi?”  

             “Có lẽ... đã bị Trác Uyên trừ khử rồi!” Quỷ Vương vô thức hừ nhẹ một tiếng, hừ lạnh nói: “Tuy rằng thực lực của tiểu tư kia vô cùng mạnh mẽ nhưng tính tình lại không chín chắn. Gặp phải người như Trác Uyên cho dù thực lực yếu hơn hắn ta một chút, nhưng mưu kế của hắn lại vượt xa hắn ta rất nhiều, lão ta bị tiểu tử kia tính kế bỏ mạng cũng không phải là chuyện không thể!”  

             “Ai, vậy thì không ổn rồi, không có Cổ Tam Thông thì chúng ta sao có thể đối phó được với Hoàng Phổ Thiên Nguyên này? Chúng ta vốn muốn liên hợp với Hoàng Phổ Thiên Nguyên cùng nhau bắt Trác Uyên, sau đó mới đối phó với lão ta! Ha ha... bây giờ... cho dù chúng ta có liên thủ với Trác Uyên thì cũng không phải là đối thủ của Cửu Long Kim Cương Thân, chỉ có thể đứng đây quan sát. Kế hoạch của bệ hạ dường như đã lệch hướng rồi!”  

             Tư Mã Huy cười khổ một tiếng, thở dài.  

             Hai người Quỷ Vương nghe vậy khẽ gật đầu. Nhưng một lát sau Quỷ Vương lại lắc đầu, lẩm bẩm thành tiếng: “Nhưng cũng chưa chắc, chúng ta còn có hai người nữa mà!”  

             “Ai vậy?” Hai người Tư Mã Huy ngẩn ra, hỏi.  

             Quỷ Vương thoáng thâm trầm một lúc, trong mắt lóe lên sự tức giận, cắn răng nói: “Có lẽ các ngươi không biết, nhưng ngũ đại Hộ Long Thần Vệ bên cạnh bệ hạ là có thật, quả thật vẫn còn hai vị cao thủ đang ở Đế Đô. Hai người họ vốn được dùng để áp chế Cổ Tam Thông, hiện giờ chỉ sợ sẽ phải đối phó với Cửu Long Kim Cương Thân này!”  

             “Cái gì?” Hai người kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi.  

             Bọn họ thân là Hộ Long Thần Vệ vậy mà lại không biết vẫn còn hai vị đồng sự khác. Quỷ Vương này có vẻ như chẳng những biết được sự tồn tại của hai người kia mà còn vô cùng hiểu rõ về bọn họ.  

             Dường như nhìn ra vẻ ngạc nhiên của hai người, Quỷ Vương vô thức cười nhạt một tiếng, khẽ lắc đầu nhìn lên không trung, dường như rơi vào hồi tưởng, thở dài nói: “Hai người kia cũng coi như là bằng hữu lâu năm của lão phu, lý lịch ở Hộ Long Thần Vệ rất sâu. Các ngươi gia nhập muộn nên không biết cũng là chuyện thường tình. Không thì hiện giờ Đế Đô không an ổn, các ngươi nghĩ bệ hạ thật sự sẽ mạo hiểm không để bất kỳ ai ở lại làm chỗ dựa cho mình sao?”  

             Nghe được lời này, hai người mới đột nhiên hiểu ra.  

             Thì ra là thế, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của bệ hạ. Chỉ là đã nhiều năm như vậy, bọn họ cũng coi như là tâm phúc của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại vẫn giấu diếm bọn họ về chuyện hai Hộ Long Thần Vệ này. Thế mới thấy đến cả bọn họ hoàng đế cũng không hoàn toàn yên tâm.  

             Trong lòng hai người thầm than một tiếng, một loại cảm giác chua xót bỗng chốc dâng trào...  

             Ở phía bên kia, Trác Uyên lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, đôi mắt híp lại, suy nghĩ kế sách đối địch. Luồng ánh sáng đỏ trên tay phải càng thêm rực rỡ, thỉnh thoảng lại vung lên!  

             “Ha ha ha... Vẫn còn muốn ngoan cố kháng cự đến cùng sao? Đừng phí công nữa, nắm đấm của ngươi không thể tổn thương được lão phu, lão phu chính là sự tồn tại vô địch. Cho dù có tiếp tục chiến đấu, thời gian kéo dài ngươi cũng sẽ cầm chắc thất bại. Trác Uyên, bại cục của ngươi đã định, ngươi không còn đường lui nữa rồi!” Hoàng Phổ Thiên Nguyên chớp chớp con mắt tam giác đỏ tươi, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.  

             Trác Uyên cười lạnh, không nói gì, cánh tay phải vẫn vung luồng ánh sáng màu đỏ lên như trước đó, lạnh lùng nói: “Vậy cũng chưa chắc. Nắm đấm của lão tử không thể làm tổn thương đến ngươi, vậy lão tử liền dẫm chết ngươi!”  

             “Dẫm ta?” Trố mắt nhìn, Hoàng Phổ Thiên Nguyên giương mắt nhìn hai chân hắn, lại cười nhạo liên tục: “Ngươi chẳng qua chỉ có hai cánh tay là hung mãnh, còn hai chân ngươi lại không có sức mạnh lớn như vậy. Nếu nắm đấm của ngươi đã không làm gì được lão phu, vậy thì hai chân kia của ngươi có thể sao?”  

             “Vậy chúng ta thử xem, ha ha ha..." Trác Uyên nở một nụ cười kỳ quái, trong mắt hiện lên tia gian manh.  

             Trong lòng khẽ rùng mình một cái, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cảm thấy không ổn, nhưng sau khi quan sát thấy Trác Uyên dường như cũng không bày ra mánh lới gì, lão ta cũng không tiếp tục nghĩ nhiều như vậy nữa, ánh mắt lại lần nữa nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên.  

             Cái gọi là một người có sức lực mạnh mẽ có thể đánh thắng mười người, cho dù Trác Uyên có nhiều mưu mô đến đâu nhưng khi đối mặt với người có thực lực tuyệt đối thì hắn cũng không có mánh lới gì có thể sử dụng được.  

             Nghĩ như vậy, đuôi rồng sau lưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại lần nữa vung lên, dưới chân đạp một cái rồi bất chợt lao về phía Trác Uyên, chớp mắt đã đến. Mà Trác Uyên lại dùng Di Hình Hoán Vị một lần nữa, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở khoảng cách trăm mét bên trên đỉnh đầu lão ta.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng lại vung đuôi rồng lên, lập tức từ bên dưới đuổi theo. Nhưng còn không đợi lão ta lao đến trước mặt Trác Uyên, khóe miệng Trác Uyên đã lại lóe lên một độ cung kỳ lạ, nắm đấm tay phải mang theo luồng ánh sáng màu đỏ đã giáng mạnh xuống bên dưới.  

             Bĩu môi đầy vẻ khinh thường, Hoàng Phổ Thiên Nguyên căn bản không hề để bụng, giơ một bên móng vuốt Địa Long lên muốn chặn lại.  

             Nhưng đúng lúc này, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, nắm đấm mang theo luồng ánh sáng màu đỏ dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang nhanh chóng trở nên to lớn hơn. Sau đó hình dáng kia cũng không còn là một nắm đấm nữa mà như thể gót sắt của một con linh thú đang dẫm về phía lão ta.  

             Cảm nhận được luồng gió mạnh mẽ thổi tới, khi áp lực mạnh mẽ như thể thiên thần từ trên trời giáng xuống, Hoàng Phổ Thiên Nguyên mới chợt cảm thấy sợ hãi, trong lòng ngộ ra mình đã trúng kế của Trác Uyên rồi.  

             Giờ phút này lão ta đang lao lên trên, Trác Uyên lại từ bên trên giáng xuống, cho dù lão ta có muốn tránh cũng không còn kịp nữa rồi! Mà gót sắt mang theo luồng ánh sáng màu đỏ đang giáng xuống kia lại cho lão ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.  

             Hiện tại lão ta thật sự hối hận tím ruột, sớm biết sẽ như thế này thì lão ta nên cẩn thận hơn một chút mới phải.  

             Còn Trác Uyên thì lại liên tục cười to, mắt lóe lên tia sáng hung ác, quát lớn: “Hoàng Phổ Thiên Nguyên lão bất tử nhà ngươi, lão tử dẫm chết ngươi. Cụ Tượng, Xung Thiên Kỳ Lân Cước!”

Advertisement
';
Advertisement