Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Không Minh Thần Đồng cấp một, Di Hình Hoán Vị!  

             Vút!  

             Hét thầm một tiếng trong lòng, bóng dáng Trác Uyên đột nhiên biến mất, đợi đến khi xuất hiện một lần nữa thì hắn đã cách xa con quái vật cả trăm mét. Mà cái miệng khổng lồ của Hoàng Phổ Thiên Nguyên đột nhiên mở ra thật lớn, lại lần nữa cắn hụt, phát ra âm thanh giao tranh leng keng, chấn động đến đau cả màng nhĩ.  

             Đuôi rồng của lão ta xẹt qua, phát ra những tiếng kêu đinh tai nhức óc rồi quét qua vùng đất trống trước mặt. Nhưng cái đuôi lão ta vút lên lại làm nổi lên một luồng không khí, đột ngột bắn ra giống như một chiếc roi thép, chớp mắt đã hất bay một ngọn núi nhỏ.  

             Vút một tiếng đã không thấy nữa!  

             Hai mắt không khỏi co rụt lại, những người chứng kiến sức mạnh của cái đuôi Hoàng Phổ Thiên Nguyên đều vô thức mà cùng hít một ngụm khí lạnh. Rốt cuộc sự chấn động của cái đuôi kia khủng khiếp đến mức độ nào vậy, chỉ riêng dư âm của chấn động cũng đã hất bay cả một ngọn núi đi rồi, nếu thật sự bị nó quật trúng chẳng phải là xong đời rồi hay sao?  

             Mí mắt Trác Uyên khẽ động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng hung ác phía đối diện, trên đầu chảy mồ hôi lạnh, trong lòng cũng âm thầm cảm thấy may mắn.  

             May mắn hắn còn có tuyệt chiêu Không Minh Thần Đồng, nếu không thì vừa rồi hẳn là đã bỏ mạng rồi.  

             Tuy rằng hắn đã có sự đề phòng với thần kỹ Cửu Long Kim Cương Thân này, nhưng đến khi thật sự đối mặt, trong lòng Trác Uyên vẫn chưa hết ngạc nhiên. Hắn thật sự không ngờ rằng Cửu Long Kim Cương Thân lại khủng khiếp đến lạ thường như vậy.  

             Bảo sao khi Hoàng Phổ Thiên Nguyên đắc đạo Bồ Đề Tu Căn lại đưa ra những lời lẽ hùng hồn có thể đối phó với chính lão ta và Cổ Tam Thông, xem ra không phải là không có đạo lý.  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên cố gắng áp chế tâm trạng dao động của chính mình dần dần bình tĩnh trở lại, suy nghĩ biện pháp trong lòng.  

             Két két két!  

             Lạnh lùng quay đầu phát ra âm thanh xương cốt kêu răng rắc, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười nhạo nhìn về phía Trác Uyên cách đó không xa, lạnh lùng cười: “Ha ha ha... thiếu chút nữa ta đã quên mất ngươi còn có tuyệt kỹ này. Nhưng cho dù ngươi di chuyển có nhanh đến mấy cũng đâu thể bằng thân thể Địa Long này của ta?”  

             Vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng ầm nổ vang dội, đuôi rồng phía sau của Hoàng Phổ Thiên Nguyên bỗng nhiên vung lên một cái, toàn bộ thân thể của lão ta lập tức lao về phía Trác Uyên, trong chớp mắt đã đến gần.  

             Trác Uyên thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đôi móng vuốt Địa Long của lão ta đã không hề lưu tình mà chụp về phía đầu hắn. Đồng thời cái đuôi rồng như thể chiếc roi thép kia cũng quất mạnh về phía Trác Uyên.  

             Trong lòng lại lần nữa kinh ngạc, Trác Uyên không dám đánh bừa, đôi mắt nhanh chóng lóe lên ánh vàng, bóng dáng đã lập tức biến mất. Nhưng khi thân thể hắn lại lần nữa xuất hiện, Hoàng Phổ Thiên Nguyên không biết tự khi nào đã lại vung chiếc đuôi rồng phía sau lên một lần nữa, chớp mắt đã đuổi kịp hắn.  

             Cứ như vậy, Trác Uyên thuấn di hết lần này đến lần khác, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng từng bước từng bước đuổi sát theo sau, cắn chết không bỏ, càng ngày càng tới gần khiến cho Trác Uyên mệt mỏi chạy trốn, không hề có sức phản kháng.  

             Mọi người thấy vậy không khỏi sợ ngây người, trong lòng cũng càng thêm căng thẳng. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tượng Trác Uyên bất lực như vậy, suy nghĩ sẽ giành phần thắng trong trận đại chiến lần này cũng lập tức mất đi tự tin.  

             Nếu Trác Uyên bại trận, thì còn có ai có thể đối phó được với tên quái vật Hoàng Phổ Thiên Nguyên này đây?  

             Trong lòng Trác Uyên cũng căng thẳng như vậy. Cho dù hắn có thuấn di như thế nào cũng không thể thoát khỏi sự truy sát phía sau, bị ép buộc đến không thở nổi, hoàn toàn không có cách nào phản kích.  

             Lần này đối với hắn mà nói vẫn là lần đầu tiên, cũng chứng minh Không Minh Thần Đồng của hắn vẫn còn chưa luyện thuần thục!  

             Đám người U Minh Thành lại tràn đầy hưng phấn mà quan sát, nhìn hết thảy những chuyện xảy ra trước mắt, vẻ tươi cười vui sướng trên mặt không kìm được mà lộ ra.  

             Hồng hộc!  

             Trác Uyên bỗng nhiên giang đôi cánh màu xanh phía sau lưng ra, cũng đúng là Lam Hải Mị Ảnh Dực kia!  

             Trong chớp mắt, từng luồng ánh sáng xanh mịt mờ nổi lên từ đôi cánh giang ra kia, Hoàng Phổ Thiên Nguyên vừa mới đuổi kịp hắn đã lập tức rơi vào bên trong mị ảnh màu xanh, bỗng dưng liền cảm thấy đầu óc choáng váng.  

             Nhưng dù sao lão ta cũng đã luyện thành công Cửu Long Kim Cương Thân, lại là kẻ mạnh đỉnh cấp Thần Chiếu, liền nhanh chóng tỉnh táo lại từ trong ảo cảnh mê man.  

             Nhưng chỉ cần lão ta chậm lại trong khoảng thời gian một cái nháy mắt thôi, đối với cao thủ như Trác Uyên mà nói cũng đã đủ rồi.  

             “Ha ha ha... Cơ hội tốt!” Cười lạnh một tiếng, Trác Uyên chợt xoay người, thừa dịp sơ hở lúc lão ta trở nên chậm chạp, ánh sáng màu đỏ trên cánh tay phải đã tỏa sáng, đấm một quyền lên ngực lão ta.  

             Ầm!  

             Như thể tiếng sấm sét nổ vang, thân mình Hoàng Phổ Thiên Nguyên bị một quyền mạnh mẽ này đánh bay ra ngoài chỉ trong chốc lát.  

             Ánh sáng trong mắt lóe sáng, khóe miệng Trác Uyên hơi cong lên. Nhưng hắn còn chưa kịp lộ ra nụ cười hoàn toàn vui sướng, nét mặt đã thoáng chốc cứng đờ, tròng mắt nhịn không được run rẩy, không thể tưởng tượng nổi mà lẩm bẩm thành tiếng: “Sao... sao có thể? Uy lực của Kỳ Lân Tí vậy mà lại...”  

             Két!  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên bị một quyền kia đánh bay ra bên ngoài ngàn thước, bay vút lên lăn tròn vài vòng trên không trung, thế nhưng thân mình lão ta ưỡn thẳng một cái, lại đột nhiên ngừng lại. Lão ta cúi đầu nhìn xuống lồng ngực chính mình, nhếch miệng cười một cái, khóe miệng cong lên thành một nụ cười khinh bỉ.  

             Giờ phút này, chỉ thấy trên ngực lão ta xuất hiện một dấu bàn tay nhàn nhạt, nhưng không hề bị tổn thương một chút nào, gần như đến cả da thịt cũng không hề bị tổn hại gì.

Advertisement
';
Advertisement