Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trong nháy mắt, Trác Uyên đã hoàn toàn hiểu ra ý đồ của lão ta, đây là muốn cứng chọi cứng với hắn mà!  

             Tuy nhiên, toàn thân của lão già này giống như Cổ Tam Thông vậy, hoàn toàn không có chút nhược điểm nào. Nhưng Trác Uyên chỉ có hai thú quyền là có thể đối kháng với lão ta, những bộ phận còn lại đều là da thịt bình thường. Cho dù có được Luyện Thể Đại Trận rèn nắn đi chăng nữa, thì cũng không mạnh tới mức có thể so sánh với Địa Long Chi Khu.  

             Cho nên cách đánh cứng chọi cứng này, đối với Trác Uyên mà nói, là vô cùng bất lợi!  

             Nhưng đánh giá cao điểm này, Hoàng Phổ Thiên Nguyên buộc phải đánh như thế với hắn.  

             Trong lòng cười giễu một tiếng, Hoàng Phổ Thiên Nguyên một mặt khóa chặt Địa Long Trảo trên cánh tay trái của Trác Uyên, mặt khác không chút do dự mà vồ về phía đầu của Trác Uyên!  

             Bịch!  

             Lại có một tiếng động lớn vang lên, Trác Uyên giơ cánh tay phải lên, hung hăng chặn Địa Long Trảo của lão ta lại, đôi mắt đen ngầu tràn đầy chiến ý nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, nghiến chặt răng không buông.  

             "Hừ, lão phu đã quá rõ Địa Long Trảo trên cánh tay trái của ngươi rồi, nhưng không biết tay phải của ngươi làm sao lại luyện thành được, vậy mà cũng có thể so sánh với Địa Long Trảo sao? Ha ha ha… Không tệ, đợi lão phu lấy mạng ngươi rồi, cũng sẽ lấy cánh tay phải này của ngươi luôn!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười khúc khích, rồi liếm những chiếc răng nanh tanh máu của mình.  

             Trác Uyên vẫn thản nhiên, cười khẩy đáp: "Hoàng Phổ môn chủ, ngươi giống như hai đứa con của ngươi vậy, suy nghĩ quá ngây thơ! Đầu của Trác Uyên ta, nếu có thể dễ dàng ngắt xuống như vậy, thì lão tử đây đã mất mạng từ lâu rồi. Nhưng cho đến tận bây giờ, hoàng đế vẫn không lấy được mạng ta, Cổ Tam Thông cũng không lấy được mạng ta, chỉ dựa vào ngươi, xứng sao?"  

             "Ha ha ha… Đã như thế thì đầu của ngươi càng đáng để ngắt xuống hơn, lão phu sẽ cảm thấy tự hào về nó cả đời!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên bất giác bật cười, Địa Long Trảo trên tay trái của lão ta lại khâu chặt vào Kỳ Lân Tí ở tay phải của Trác Uyên, chẳng hề nhúc nhích dù chỉ một chút.  

             Lông mày khẽ nhíu lại, Trác Uyên căm hận mà rụt tay lại, nhưng hắn cảm giác như bị hai cái kẹp sắt kẹp chặt vào vậy, không thể cử động được chút nào.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy vậy, lại không nhịn được cười: "Ha ha ha... Tuy cùng là Địa Long Trảo hóa hình, nhưng lão phu là cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong, còn thực lực của ngươi chỉ thuộc Thiên Huyền tầng ba. Sức mạnh giữa hai người chúng ta còn chênh lệch lắm. Bây giờ hai tay ngươi không thể cử động được nên giống như phế nhân thôi. Nhưng cho dù lão phu không dùng hai tay cũng có thể lấy mạng ngươi được!"  

             Vừa dứt lời, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đột nhiên há cái miệng đầy máu rồi cắn về phía đầu của Trác Uyên. Cái mùi tanh hôi, hàm răng nanh sắt nhọn, đều mang lại cho Trác Uyên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.  

             Đám người Hoa Vũ Lâu và Tiềm Long Các trông thấy cảnh tượng này, vẻ mặt ai nấy cũng đều ngạc nhiên và sợ hãi.  

             Lúc này Trác Uyên bị khống chế nên không thể di chuyển, giống như mục tiêu cố định, muốn trốn cũng không được. Nếu bị Hoàng Phổ Thiên Nguyên cắn một cái, chắc chắn sẽ không còn đầu, thực sự hắn đã rơi vào tình thế một phần sống chín phần chết rồi.  

             Bọn họ cũng không thể ngờ được rằng Hoàng Phổ Thiên Nguyên của bây giờ lại dũng mãnh đến mức độ này, còn có thể dồn Trác Uyên vào đường cùng như thế!  

             Tròng mắt Trác Uyên khẽ co lại, hắn nghiến chặt răng, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Đợi lúc cái miệng gớm ghiếc kia đến gần, hắn mới nhắm chuẩn thời cơ mà cúi đầu xuống.  

             Phập!  

             Hai hàm răng của cái đầu rồng khổng lồ đó hợp lại với nhau, phát ra tiếng kêu cạch cạch. Một làn sóng dao động mạnh mẽ đột nhiên lan tỏa ra, khiến cho mấy người đang có mặt ở đó đều cảm thấy màng nhĩ đau đớn vô cùng. Trác Uyên ở gần lão ta nhất, trong đầu cứ ong ong, giống như sắp nổ tung ra vậy.  

             Chỉ là cú táp này của lão ta lại có thể phát ra âm thanh lớn như thế, có thể thấy lực cắn mạnh biết bao nhiêu!  

             Trác Uyên khẽ thở dài một hơi, hắn cảm thấy may mắn vô cùng, nhưng mấy người đứng xem xung quanh lại chẳng giảm bớt được căng thẳng nào. Tuy vừa rồi Trác Uyên may mắn tránh được, nhưng suy cho cùng thì vẫn chưa hoàn toàn thoát được tình cảnh nguy hiểm trước mắt.  

             Hai cánh tay của hắn vẫn bị khóa chặt, sớm muộn gì lão quái vật đó cũng sẽ ngoảm đầu hắn thôi!  

             Trác Uyên cũng biết điều này, nên mới liều mạng lắc lư cánh tay, nhưng dù có cử động thế nào thì hai cánh tay đó vẫn không thể rút ra được.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên không khỏi cười giễu, nhìn Trác Uyên như mèo vờn chuột, lão ta khinh thường nói: "Ha ha ha… Trác quản gia, ngươi cũng có ngày lâm vào cảnh khoanh tay bó gối thế này à? Vừa rồi lão phu cắn ngươi từ phía trên, nhưng ngươi lại cúi đầu né được. Bây giờ lão phu tấn công cả trên lẫn dưới, xem ngươi làm sao mà né!"  

             Nói rồi, Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại há cái miệng to lớn của mình ra rồi cắn xuống. Cùng lúc đó, chiếc đuôi rồng phía sau lão ta giống như một cây roi thép, lập tức bổ nhào về phía Trác Uyên.  

             Tiếng vo ve chói tai như từng cái dùi đang xuyên vào lỗ tai hắn khiến cho hắn không chịu nổi cơn đau đầu, đồng thời trong lòng cũng càng thêm sợ hãi.  

             Với uy lực của cái đuôi rồng này, nếu như đâm vào người hắn, chỉ sợ là sẽ chẻ hắn ra làm đôi ngay lập tức. Nhưng nếu hắn tránh được cái đuôi rồng này, phía trên đầu cũng sẽ bị cái đầu rồng đó cắn lấy, kết quả cũng chỉ đầu mình hai nơi.  

             Giờ phút này, Trác Uyên thật sự bước vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nguy hiểm nghìn trùng!  

             Bên phía Lạc gia cũng lo lắng nhìn hắn, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, vẻ mặt nghiêm túc. Bọn họ muốn ra tay cứu hắn, nhưng đối diện với Hoàng Phổ Thiên Nguyên lúc này là một thân kim cang bất hoại mà đến cả một cao thủ như Trác Uyên cũng đành bó tay, bọn họ biết làm sao cứu được hắn đây, chỉ còn biết âm thầm lo lắng, nhưng bất lực vô cùng.  

             Về phía Đế Vương Môn và U Minh Cốc thì lại cười tươi như hoa, tên ác tặc Trác Uyên, giết người đào mộ đáng chết ngàn lần, hôm nay cuối cùng cũng sắp chịu trừng phạt rồi!  

             Hoàng Phổ môn chủ vạn tuế, Hoàng Phổ môn chủ uy vũ…  

             Đám người U Minh Thành kìm lòng không đậu mà cất giọng hô lớn!  

             Nhưng khi đối diện với tình thế gọng kìm, bị dồn vào chỗ chết này mà trong mắt Trác Uyên lại chẳng hề lộ chút sợ hãi. Đồng thời, trong mắt phải của hắn lại tỏa ra một vòng hào quang lấp lánh…

Advertisement
';
Advertisement