Ài, bảy năm trước buông bỏ không để ý đến lão ta quả đúng thật là một sai lầm to lớn nhất trong cuộc đời của lão phu. Sớm biết như vậy, năm đó nên dốc toàn lực diệt trừ tận gốc, thì có phiền phức như bây giờ đâu?
Đôi mắt Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ nheo lại, trong lòng thầm thở dài một hơi.
Trác Uyên nhìn Hoàng Phổ Thiên Nguyên, dường như có thể nhìn thấu được suy nghĩ của lão ta, hắn bất giác mỉm cười, sau lại duỗi hai ngón tay ra rồi làm động tác chặt cổ, dáng vẻ trông tràn đầy khiêu khích.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy nhưng cũng chẳng mấy quan tâm, lão ta chỉ khẽ cười khẩy một tiếng rồi tiếp tục nhìn về phía hai người Lệ Kinh Thiên.
Hừ, Trác Uyên, đừng quá tự đắc. Cho dù bảy năm trước không trừ khử được ngươi, để lại rắc rối đến tận ngày hôm nay. Nhưng không bao lâu nữa thôi, lão phu sẽ cho ngươi về chầu trời.
Đừng tưởng rằng ngươi là vô địch thiên hạ, thân Cửu Long Kim Cang của lão phu, ngươi còn chưa được tận mắt chứng kiến cơ mà, ha ha ha...
Rầm rầm rầm!
Hai người ở trên không trung là một thân cao thủ, phong cách chiến đấu của họ cũng rất giống nhau, đều là cách đánh lấy cứng chọi cứng. Chỉ trong một thời gian ngắn, cả hai đã lao vào nhau, đánh nhau cả mấy chục hiệp.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn bất phân thắng bại, chẳng ai giành được lợi thế về mình.
Lệ Kinh Thiên thở ra từng hơi nặng nhọc, từ xa nhìn đối phương, trên người đầy vết bầm tím. Hoàng Phổ Phong Lôi cũng như thế, vết thương trên người lão ta cũng không ít, trên mặt còn tràn đầy vẻ nghiêm túc xen lẫn bất ngờ.
Lão ta và Lệ Kinh Thiên cũng được coi là lần đầu tiên chính thức giao chiến với nhau, nhưng lão ta không thể ngờ rằng, chỉ cách nhau có mười năm, mà thực lực của Lệ Kinh Thiên đã tăng vọt đến mức này ròi.
Người mà hồi đó lão ta chỉ cần dùng chưa tới mười chiêu là có thể đánh nằm bẹp dưới đất, bây giờ lại khiến cho lão ta phải khoanh tay bó gối, lão ta cảm thấy trong lòng vô cùng bực bội.
Nhưng Lệ Kinh Thiên lại tỏ ra khá phấn khích, có thể quyết một trận với lão đại mà năm đó lão ta từng rất trông mong có thể đấu cùng, nếu chiến thắng, cũng rất xứng đáng cho việc lão ta chủ động khiêu chiến ngày hôm nay.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Lệ Kinh Thiên khẽ hít thở sâu một hơi, sau đó hưng phấn nói: "Hoàng Phổ Phong Lôi, hai năm qua thực lực của ngươi bị giảm sút rồi sao? Nắm đấm của ngươi cũng không còn cứng như trước nữa. Già cả sức yếu rồi có phải không? Ha ha ha..."
"Cái rắm, lão phu là đang nương tay với ngươi đấy, ngươi không cảm ơn đại đức của lão phu thì thôi, còn nói những lời châm chọc lão phu, xem ra, lão phu phải cho ngươi nếm mùi đau đớn một chút mới được nhỉ, ha!"
Vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, Hoàng Phổ Phong Lôi thẹn quá hóa giận, lão ta hét lớn. Nhưng trong lòng lão ta cũng không chắc chắn lắm, dù sao thì lão ta cũng đã nỗ lực hết sức rồi, nếu còn gắng sức nữa, thì phải liều cả mạng thôi.
Lẽ nào vì muốn tranh giành thiệt thòi, mà lão ta phải lấy cái mạng già này của mình ra để bù sao?
Nhưng lão ta vẫn không dám làm vậy, trong lòng Lệ Kinh Thiên đã sớm có ước nguyện rất lớn, rằng hôm nay bất luận thế nào cũng phải đánh bại được Hoàng Phổ Phong Lôi.
Vì nếu bỏ lỡ cơ hội này, sau khi Trác Uyên ra tay, sợ là lão già đó sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ, lão ta cũng mất đi cơ hội được đánh với Hoàng Phổ Phong Lôi mất.
Là một tên cuồng võ thuật, nếu không thể tự tay đánh bại người mà mình muốn, thì nhất định sẽ để lại nút thắt trong lòng, cũng không có lợi cho quá trình tu luyện sau này của lão ta.
Lão ta khẽ nghiến răng ken két, dường Lệ Kinh Thiên đã hạ quyết tâm, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, rồi mỉm cười quỷ dị, nói: "Hoàng Phổ Phong Lôi, ngươi tiếp một chiêu này của ta đi."
Vừa dứt lời, Lệ Kinh Thiên đột nhiên bộc phát một luồng khí tức màu đen khắp toàn thân, sau lại lấy đà rồi lao thẳng về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, quanh thân lập tức xuất hiện một ảo ảnh hắc long.
“Hừ, chẳng phải đây là Ma Long Xung Thiên sao, chỉ như vậy thì ngươi làm gì được lão phu!” Hoàng Phổ Phong Lôi khinh thường mà khẽ hừ lạnh một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng.
Nhưng Lệ Kinh Thiên chợt lộ ra một nụ cười quái dị, sau lại không nói gì, khi hai bên sắp va vào nhau, lão ta đột ngột dừng lại, hai tay nhanh chóng mở ra kết ấn, quát lớn: "Ma Sát Tam Tuyệt thức thứ ba, U Long Quỷ Ngâm!"
Gầm!
Hắc long bên người nhanh chóng hóa thành một ảo ảnh hình rồng, rồi lao thẳng về phía Hoàng Phổ Phong Lôi, những chỗ mà nó lướt qua, không gian ở đó đều không ngừng rung động.
Lệ Kinh Thiên biết Hoàng Cực Bá Thể Quyết là công pháp luyện thể, nhưng khi gặp phải sự công kích bất ngờ của võ kỹ nguyên thần, cho dù Hoàng Phổ Phong Lôi có tôi luyện cả một đời đi chăng nữa thì cũng rất khó mà ứng phó.
Hoàng Phổ Phong Lôi nhìn thấy Lệ Kinh Thiên đột nhiên thay đổi cách chiến đấu, thay vì sử dụng nhục thân để chiến đấu, lão già này lại đổi sang tấn công nguyên thần, khiến cho vẻ mặt của lão ta bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Nếu nguyên thần của lão ta bị tổn thương, thực lực của lão ta cũng sẽ bị tổn hại rất lớn, chắc chắn sẽ sớm thất bại!
Đối mặt với thuộc hạ cũ của mình, vả lại còn thua trong tay người đó, vậy mặt mũi của lão ta còn biết để đâu cho hết đây?
Hoàng Phổ Phong Lôi khẽ nghiến răng ken két, lão ta cắt rách đầu lưỡi, hai tay mở ra kết ấn, rồi phun ra một ngụm máu ra, quát lớn: "Hoàng Cực Bá Thể Quyết thức thứ mười, Hoàng Uy Lâm Thiên!"
Ầm!
Có một làn sóng dao động phát ra, chín luồng ánh sáng vàng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, sau lại bao phủ thật chặt quanh người lão ta, đồng thời có một con kim long khổng lồ bay lên, lập tức quấn lấy lão ta chặt kín không chừa một kẽ hở nào!
"Cái gì, thức thứ mười?"
Tròng mắt không khỏi co rút lại, Trác Uyên lên tiếng cảm thán: "Cái này... Đây là đã bước vào giới hạn của võ kỹ địa giai rồi. Chẳng lẽ Hoàng Cực Bá Thể Quyết thật sự có thức thứ mười sao?"
Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy vậy, cũng không khỏi sững sờ, lão ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hoàng Cực Bá Thể Quyết của đại cung phụng thật sự đã đạt đến cảnh giới như vậy.
Hoàng Cực Bá Thể Quyết chỉ có chín chiêu thức, chiêu thức thứ mười cũng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, hàng ngàn năm qua, không một vị tiền bối nào của Đế Vương Môn có thể luyện được đến trình độ như vậy, nhưng hiện tại ...
"Đại cung phụng quả đúng thật là kỳ tài trăm năm có một, không thua gì đại công tử cả. Nói cách khác, nếu như đại công tử không có long hồn hộ thể, chưa chắc gì hắn ta đã có thể bì lại được đại cung phụng. Đại cung phụng, mới là thiên tài duy nhất của Đế Vương Môn chúng ta!” Lãnh Vô Thường vuốt râu cảm thán.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên liếc nhìn lão ta, rồi khẽ gật đầu.
Ở trong luồng ánh sáng vàng đó, Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại cười rộ lên: "Ha ha ha ... Lệ Kinh Thiên, nhìn đi, đây là cảnh giới mạnh nhất của Hoàng Cực Bá Thể Quyết, là sự hợp nhất của tinh thần và võ đạo! Cho dù ngươi có luyện thể hay công kích nguyên thần đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh được với chiêu thức trời giáng này của lão phu đâu!"
“Chưa chắc!” Lệ Kinh Thiên khẽ cười khẩy một tiếng, hứng thú trong mắt lão ta lại càng tăng lên, hắc khí trên người đột nhiên biến mất, lão ta giơ hai ngón tay ra, trên mỗi đầu ngón tay không ngừng hình thành lên từng luồng khí tức đáng sợ: "Đại cung phụng, nếu không thể đánh bại được ngươi lúc ngươi mạnh nhất, vậy thì tất cả những gì mà lão phu làm đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi!"
Thấy vậy, ánh mắt Trác Uyên đột nhiên ngưng trệ, hắn lập tức gào lên: "Lão Lệ, ngươi..."