Bùm bùm bùm!
Một đợt dao động kịch liệt bắn ra từ trong tay của Lệ Kinh Thiên. Khuôn mặt già nua của lão ta lập tức sưng lên thành màu đỏ tía, máu tươi trào ra không ngừng, đồng thời, gân xanh trên hai cánh tay cũng nổi lên thành từng sợi như muốn nổ tung.
Nhưng lão ta lại không hề để ý, vẫn tràn đầy hưng phấn, tập trung dồn hết toàn bộ sức mạnh lên phía trên như cũ!
“Đó là… Võ kỹ Huyền giai, Diệt Thần Chỉ sao?” Cảm nhận được từng đợt khí tức quen thuộc mãnh liệt truyền đến, Cừu Viêm Hải sợ hãi mà kêu lên, sau lại tán thưởng nói: “Từ sau khi Trác quản gia truyền dạy cho chúng ta bộ võ kỹ này, thời gian luyện tập cũng không nhiều. Không ngờ rằng lão già này lại đạt được tới mức độ thành thạo như vậy, thật sự khiến cho người ta phải bất ngờ mà, quả không hổ là Cuồng Tôn Thiên Cương!”
Tuyết Thanh Kiến đứng một bên nghe thấy vậy cũng nhẹ gật đầu, tỏ ra thán phục, chỉ có Trác Uyên là khẽ run mày, trong lòng bất lực mà thở dài một hơi.
“Hoàng Phổ Phong Lôi, tiếp chiêu này của ta thử xem!”
Nói thì chậm nhưng hành động lại rất nhanh. Tuy Lệ Kinh Thiên dồn hết nguyên lực của toàn thân vào một điểm, nhưng chỉ trong vài giây đã hoàn thành. Tiếp đó, dưới một tiếng hét lớn, Lệ Kinh Thiên đột nhiên chỉ tay về phía trước!
Vút!
Một tiếng nổ vang xuyên thấu không gian phát ra, một luồng dao động đột ngột bắn ra từ đầu ngón tay của lão ta, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp hư ảnh hình rồng kia, sau đó, lão ta bỗng nhiên vọt nhanh về phía trước.
Cũng trong lúc này, thân thể của cự long khẽ run lên, ngửa mặt lên trời mà rống giận, như thể bị tiêm máu gà, thân hình lại lớn hơn gấp mười lần, khí thế mạnh mẽ kia lại càng trở nên khủng bố hơn.
Giống như sức mạnh thần thánh từ trên chín tầng trời giáng xuống mặt đất, dù có là cao thủ thiên huyền của U Minh Thành đi chăng nữa thì cũng bất giác cảm thấy căng thẳng, trong lòng tràn ngập sợ hãi mà không sao có thể giải thích được.
Tròng mắt không khỏi co rút mãnh liệt, Hoàng Phổ Phong Lôi đang ở trong cột sáng vô cùng kinh ngạc. Lão ta không thể tưởng tượng nổi, vậy mà Lệ Kinh Thiên vẫn còn cất giấu một đòn sát thủ như vậy.
Võ kỹ mang nguyên thần công kích có uy lực thế này đã vượt qua phạm trù của Thần Chiếu Cảnh, dù lão ta có được sự trợ giúp của Hoàng Cực Bá Thể Quyết đi chăng nữa, thì cũng không hoàn toàn chắc chắn rằng có thể chặn được đòn này.
Chỉ trong phút chốc, vầng trán của Hoàng Phổ Phong Lôi đã rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt trừng to như chuông đồng, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Hai phu thê Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến thấy thế, bọn họ vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn về phía Trác Uyên nói: “Trác quản gia, đây là…”
“Hợp thể võ kỹ!” Trong mắt hiện lên một chút buồn bực, Trác Uyên bất lực lắc đầu.
Nghe vậy, hai người càng thêm khó tin mà khẽ liếc nhìn nhau, sau lại bất ngờ đồng thanh kêu lên: “Hợp thể võ kỹ, sao có thể, lão ta chỉ có một người thôi mà, hợp thể thế nào được?”
“Ài, bởi vì đây là Lão lệ, còn người khác thì căn bản không thể làm được!”
Khẽ thở dài một hơi, Trác Uyên nhẹ nhàng giải thích: “Ma Sát Quyết thức thứ ba U Long Quỷ Ngâm cùng với Diệt Thần Chỉ đều nhằm vào võ kỹ Nguyên Thần huyền giai, đúng là rất có khả năng liên hợp lại. Chỉ là, nếu muốn dung hợp hai loại võ kỹ này thì cần phải có sự phối hợp ăn ý, phải đạt tới mức đồng thanh đồng thủ thì mới được, mặc dù hai người là vợ chồng, nhưng cũng rất khó để làm được. Nhưng hai bộ võ kỹ này được lão Lệ dùng, đương nhiên vì chúng có cùng căn cùng nguyên, dung hợp với nhau sẽ không thành vấn đề, chỉ là…”
Nói tới đây, lông mày Trác Uyên khẽ nhíu lại, khẽ liếc nhìn ánh mắt của bóng người già nua đang lơ lửng trên không trung kia, hắn có cảm giác vô cùng khó hiểu: “Hẳn các người đã biết rõ, võ kỹ bất đồng thì phương thức vận hành nguyên lực ở gân mạch trong cơ thể cũng sẽ bất đồng. Khi một người thay đổi võ kỹ, nhất định phải có một chút thời gian để thích ứng. Nhưng lão Lệ vì để dung hợp hai loại võ kỹ này, đánh ra hợp thể võ kỹ, mà đã bỏ qua thời gian thích ứng, gần như đánh ra hai bộ võ kỹ này cùng một lúc. Nếu là người khác thì chỉ sợ rằng gân mạch đã vì sự nghịch chuyển của nguyên lực mà đứt đoạn lúc nào chẳng hay, lập tức trở thành phế nhân. Tuy rằng bây giờ lão Lệ đã thành công, nhưng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi.”
“Cái gì, Lệ lão nhân…”
Khuôn mặt nhịn không được mà run rẩy, vẻ mặt của hai phu thê Cừu Viêm Hải lập tức biến sắc, sau đó hai người ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Kinh Thiên trên không trung. Quả nhiên, vẻ mặt của lão ta bây giờ đang mỗi lúc một kém đi, khí thế toàn thân cũng giảm mạnh sau khi đánh ra hai chiêu này.
“Ài, lão Lệ, hà cớ gì phải vậy chứ! Tuy Hoàng Phổ Phong Lôi rất mạnh nhưng đối với chúng ta mà nói, lão ta cũng không phải cao thủ bất khả chiến bại mà. Ngươi và lão ta lại không có thù oán gì quá lớn, tại sao ngươi lại muốn trả giá như vậy?” Trác Uyên khó hiểu, hai người Cừu Viêm Hải cũng có chút mơ hồ.
Đây không phải là ranh giới giữa sự sống và cái chết, thế tại sao lão ta lại cực đoan như vậy?
Nhưng vào lúc này, Tạ Thiên Dương cầm một thanh kiếm chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ, ngẩng đầu nhìn bóng người già nua kia, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên, rồi nhẹ nhàng cất giọng: “Trác Uyên, ngươi vẫn không hiểu nỗi lòng của một người si mê võ học rồi! Đối mặt với một đối thủ mà bản thân đã nhắm trúng, nếu không thể tự mình vượt qua, e là cả đời này sẽ để lại tiếc nuối. Hôm nay là ngày quyết chiến cuối cùng của hai bên trận doanh, một là chúng ta bại, bị đối phương đuổi cùng giết tận, hai là chúng ta thắng, đuổi cùng giết tận đối phương. Dựa vào thực lực của ngươi mà nói, có lẽ Hoàng Phổ Phong Lôi sẽ chết trong tay ngươi, đây là chuyện mà chắc chắn lão Lệ sẽ không thể chấp nhận được. Cho nên trận chiến này cũng tương đương với trận chiến cuối cùng của lão ta vậy! Bất luận là thế nào, lão ta cũng muốn đánh bại được đối thủ trước kia. Đây là chấp nhất của một người si mê võ học, và cũng là vinh quang của lão ta!”