Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Tiếng hô hào của thủ lĩnh hai bên vang dội lên đến tận trời xanh, vọng lại bên tai của những người đang có mặt tại đây.  

             Tiếng hô hào vừa dứt, chỉ thấy từng lớp người đen kịt nườm nượp lao ra từ phía sau Trác Uyên và Hoàng Phổ Thiên Nguyên. Thoạt nhìn, toàn bộ đều là các đệ tử có thực lực thuộc Đoán Cốt Cảnh.  

             Cả hai người đều im lặng đứng một chỗ, đăm đăm nhìn đối phương không rời mắt. Đoàn người lao ra trước mặt họ, sau đó chẳng hề do dự gì mà nhảy vào bên trong vực sâu kia.  

             Sau khi tiếp đất, bỗng chốc ánh mắt của ai nấy cũng đỏ ngầu, điên cuồng mà lao về phía đối phương, giải phóng hết nguyên lực toàn thân. Những người mang theo binh khí trên người cũng ngay lập tức rút vũ khí ra, sau lại không ngừng chém giết đối phương.  

             Chỉ trong phút chốc, phía dưới vực Ưng Sầu đã chật ních người, thậm chí còn có tới hàng trăm nghìn người đang chen chúc đánh nhau ở dưới đấy. Những tiếng la hét giết chóc tráng lệ vang vọng từ dưới đáy vực sâu, dữ dội vô cùng!  

             Chiến tranh luôn có quy tắc của chiến tranh, đó là binh đối binh, tướng đối tướng!  

             Bởi vì cao thủ Thiên Huyền và cao thủ Thần Chiếu Cảnh có lực sát thương quá lớn đối với các tu giả Đoán Cốt Cảnh. Cho nên hai bên đều âm thầm nhắm mắt làm ngơ, vờ như không thấy trận chiến giữa các đệ tử mà chỉ chăm chăm qua sát đối thủ ngang tài ngang sức đang đứng đối diện với mình, đó mới là mục tiêu thực sự của bọn họ.  

             Ra tay chém giết vài đệ tử Đoán Cốt Cảnh, nói ra thì cũng thật mất mặt!  

             Cứ như vậy, dưới đáy vực sâu đang không ngừng vang dội tiếng hô hào giết chóc kia đã trở thành một chiến trường độc nhất của đệ tử hai phe. Còn trên đỉnh núi, mọi người vẫn lạnh lùng mà đứng nhìn nhau, âm thầm chờ đợi thời cơ ra tay.  

             "Hoàng Phổ Phong Lôi!"  

             Lúc này, Cuồng Tôn Thiên Cương Lệ Kinh Thiên bất chợt tiến lên một bước, lão ta nhìn Đế Vương Môn mà chắp tay kính cẩn nói: “Trận chiến Đế Đô lần trước, chúng ta vẫn còn chưa phân thắng bại, bây giờ có được một cơ hội như thế, ngươi có dám đấu một trận không?"  

             "Ha ha ha ... Lệ Kinh Thiên, ngươi quá tự cao tự đại rồi. Hôm nay dám nói những lời kiêu ngạo như vậy với lão phu đúng thật là không biết xấu hổ mà. Đừng quên, ngươi đã từng thất bại thảm hại trong tay lão phu đấy!"  

             Bất giác bật cười, Hoàng Phổ Phong Lôi cũng đứng lên, vẻ mặt hiếu chiến nhìn lão ta rồi khinh thường nói.  

             Lệ Kinh Thiên khẽ cười khẩy một tiếng, lão ta không bày tỏ ý kiến, chỉ bĩu môi đáp lại: "Hừ, đã là chuyện của quá khứ rồi mà. Ta chỉ hỏi ngươi đúng một câu thôi, bây giờ ngươi có dám ứng chiến không?"  

             "Có gì mà không dám chứ?"  

             Vừa dứt lời, Hoàng Phổ Phong Lôi lấy đà rồi bay vút lên không trung. Lệ Kinh Thiên cười lớn, toàn thân toát ra hiếu chiến hừng hực, lão ta cũng lao lên phía trước.  

             Đột nhiên, hai bóng người một trước một sau, chẳng mấy chốc đã va chạm với nhau, phát ra tiếng va đập dữ dội, một làn sóng mạnh mẽ lan ra, đập tan tất cả mây trắng trong phạm vi một dặm thành vụn.  

             Tiếng động cực lớn này truyền đến giữa hai ngọn núi, ngay cả những cao thủ Thiên Huyền Đỉnh Phong cũng không chịu được mà phải bịt tai lại, cảm thấy màng nhĩ đau đớn vô cùng.  

             Chỉ có cao thủ có sức mạnh Thần Chiếu Đỉnh Phong như Trác Uyên và Hoàng Phổ Thiên Nguyên mới có thể bình tĩnh đứng đó mà theo dõi trận chiến giữa hai bên.  

             Lúc này, toàn thân của Hoàng Phổ Phong Lôi đang tỏa ra một luồng ánh sáng vàng, chín hình long ảnh quấn quanh người lão ta, trông rất oai phong lẫm liệt, đây chính là uy lực mạnh mẽ của Hoàng Cực Bá Thể Quyết Cửu Trọng Cảnh.  

             Còn Lệ Kinh Thiên thì tỏa ra ánh sáng màu đen lập lòe, quanh người đột nhiên xuất hiện một con hắc long, trông vô cùng quỷ dị, đây chính là khí tức mạnh mẽ của Ma Sát Quyết, bảo hộ bên cạnh.  

             Cả hai đều là cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong, từng tập luyện qua võ kỹ Huyền giai, và đã sớm vượt qua cảnh giới. Hai người đấu với nhau thế này, phải nói là ngang tài ngang sức.  

             Từng luồng khí thế ngút trời như biến cả khoảng trời mây này trở thành một nửa giang sơn của mỗi bên vậy.  

             Một nửa mây đen bao phủ, sấm sét ầm ầm, một nửa ánh sáng vàng tỏa ra khắp nơi, uy nghiêm hùng vĩ. Nhưng cũng chẳng ai làm gì được ai, bất phân thắng bại, cứ như thế mà giằng co khá lâu.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cau mày lại, lão ta thầm thở dài một hơi: "Ài, bây giờ thì ta đã hiểu tại sao lão Lệ lại đi nhờ vả Lạc gia rồi. Chiêu võ này, mới đầu ta còn nhìn không ra. Nhưng bây giờ nhìn thấy lão ta đứng đối diện với đại cung phụng như vậy, ta mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại của chiêu võ này. Không ngờ rằng Lạc gia lại có được võ kỹ cao thâm như thế. Nếu năm đó lão Lệ còn ở Đế Vương Môn của chúng ta, dựa vào Hoàng Cực Bá Thể Quyết không hoàn chỉnh này, cho dù có luyện một trăm năm, cũng chưa chắc có thể đấu lại được đại cung phụng, nhưng bây giờ... "  

             "Ha ha ha… Môn chủ, thật ra Lạc gia không hề đơn giản đâu, lão phu đã sớm dự đoán được rồi. Mà lão Lệ cũng đâu phải tên ngốc, nhìn thấy dáng vẻ bảo sao nghe vậy của lão ta đối với Trác Uyên thì biết ngay, chắc chắn lão ta đã nhận được rất nhiều lợi ích từ chỗ của Trác Uyên rồi. Bây giờ xem ra, lão ta đầu quân cho Lạc gia, quả thật là một lựa chọn rất lợi cho lão ta!"  

             Lãnh Vô Thường vuốt râu, khẽ cười một tiếng.  

             Mi mắt khẽ run lên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại nhìn về phía Trác Uyên, trong lòng thầm thở dài một hơi.  

             Trác Uyên này thật sự là thiên tài trong thiên tài, chỉ trong mười năm ngắn ngủi, vậy mà lại có thể giúp cho một gia tộc tam lưu chưa ai biết đến phát triển vững mạnh, cao thủ nhiều vô số kể thế này.

Advertisement
';
Advertisement