Những người khác cũng gật đầu lia lịa, bắt đầu nối lời nhau mà thúc giục.
Nhưng Trác Uyên vẫn ra vẻ bình tĩnh, hắn nằm trên ghế tựa, mắt nhắm hờ, ung dung xua tay nói: "Đừng vội, còn chưa tới lúc mà, đợi thêm lát nữa đi!"
"Còn phải đợi sao? Đợi nữa là chúng ta sẽ biến thành hòn vọng phu mất!" Mẫu Đan lâu chủ có chút tức giận, nàng ta bĩu môi nói.
Trác Uyên vẫn tỏ vẻ không quan tâm, hắn nằm dài trên ghế tựa, thản nhiên mà lắc lư.
Cảnh tượng này cũng xảy ra bên phía Đế Vương Môn, đám người U Minh Cốc sớm đã không đợi được nữa, trong lòng rất muốn khai chiến để trả mối thù hủy gia diệt tộc. Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường vẫn chần chừ không chịu hành động.
Chuyện này cũng khiến cho bọn họ cảm thấy giống như đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng vậy, đứng ngồi không yên!
Vù vù!
Đột nhiên, một tiếng động lạ nhẹ vang lên, hai bức ngọc giản lập tức bay về phía trận doanh của cả hai bên.
Trác Uyên giơ tay nhận lấy một bức, hắn đặt ngọc giản vào trong lòng bàn tay, sau lại chìm vào trong những dòng suy nghĩ của bản thân, trầm tư mà dò xét nội dung bên trong tấm ngọc giản. Lãnh Vô Thường cũng cầm tấm ngọc giản rồi giơ ra trước mặt, im lặng suy nghĩ.
Chỉ trong chốc lát, mặc dù hai người đang ở hai doanh trận cách nhau cả một lạch trời, nhưng bọn họ lại đồng thời trừng to mắt, bật cười thành tiếng: "Ha ha ha... Cuối cùng cũng có động tĩnh rồi!"
“Có chuyện gì vậy?” Mụ mụ sững sờ hỏi.
Trác Uyên âm thầm nở nụ cười quái dị, hắn lập tức đứng dậy, rồi bước ra ngoài hô to: "Truyền lệnh xuống dưới, mau đi cùng lão tử, chúng ta bắt đầu khai chiến!"
Cái gì?
Tình huống bất ngờ này khiến cho mọi người chỉ biết trố mắt mà liếc nhìn lẫn nhau, dường như ai cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao vừa nãy hắn còn nói đợi thêm một lát, mà bây giờ đã trực tiếp khai chiến rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ.
Tuy trong lòng đang vô cùng khó hiểu, nhưng biết được lúc này có thể khai chiến, mọi người cũng thấy khá là hưng phấn, vội vàng tiến lên phía trước, hô hoán binh mã, cùng nhau xông về phía đối phương.
Chỉ trong chốc lát, một đám cao thủ Thiên Huyền vùng vẫy, chen chúc lẫn nhau tạo thành từng mảng đen kịt mà ùn ùn kéo xuống dưới vực sâu kia. Động tác nhất trí, chen chúc lẫn nhau, xa xăm mà nhìn về phía bên kia đỉnh núi.
Ở bên đó, Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường cũng mang theo binh mã của nhà mình đến.
Từ xa nhìn nhau, Trác Uyên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên và Lãnh Vô Thường cùng nhau cười lớn, chỉ là trong tiếng cười này lại chứa đầy sự lạnh lẽo.
"Ha ha... Cuối cùng ngày mà ta đợi cũng đã tới, có thể an tâm vui vẻ mà giết sạch các ngươi rồi. Trác Uyên, đã đến lúc ngươi phải trả mạng cho con trai của ta!"
Hoàng Phổ Thiên Nguyên hét lớn một tiếng, âm vang chấn động cả bầu trời, nhưng Trác Uyên lại chỉ bĩu môi, hắn khinh thường mà nói: "Hoàng Phổ Thiên Nguyên, để ta xem ngươi có bản lĩnh đó không!"
Lãnh Vô Thường thấy vậy, lão ta nhẹ phe phẩy chiếc quạt lông vũ trong tay, rồi xua tay cười: "Môn chủ, Trác quản gia, bình thường hai nhà chúng ta đã như nước với lửa, ai cũng muốn giết chết đối phương, đáng tiếc là có quá nhiều sự cản trở. Hiếm khi có được lần này, nhị hoàng tử gây đại loạn ở Đế Đô, tuy rằng đại quân Độc Cô vẫn đang hành động, nhưng tốc độ lại rất chậm. Không bao lâu nữa, đợi sau khi Gia Cát thừa tướng hành động, không chừng lão ta cũng sẽ bị lép vế thôi. Khi ấy chỉ còn lại mỗi hai nhà chúng ta, có thể đại sát tứ phương mà không cần phải e dè gì cả, chẳng phải rất thoải mái sao? Cần gì phải tiếp tục ở đây mà cãi cọ như thế cơ chứ? Theo như ta thấy, chúng ta nên mau chóng kết thúc ân oán, kẻ chiến thắng cuối cùng, đương nhiên sẽ có quyền tiếp tục tranh bá thiên hạ. Còn kẻ thua cuộc, thì biến thành bàn đạp cho kẻ chiến thắng, không oán hận cũng chẳng hối tiếc!"
"Hay cho câu không oán hận cũng chẳng hối tiếc, rất phóng khoáng!"
Không khỏi tán thưởng một câu, Trác Uyên ngẩng mặt lên trời mà cười lớn: "Không ngờ Lãnh tiên sinh cũng là người phóng khoáng như vậy, thế thì không còn gì để nói nữa rồi. Nhưng mọi người đã thiết lập sẵn đội hình, nếu không đại sát tứ phương, thì làm gì nữa đây? Chúng ta có bao nhiêu ân oán trong quá khứ không quan trọng, mấu chốt là ai có thể tiếp tục đứng đầu thiên hạ sau trận chiến này mà thôi. Hoàng Phổ môn chủ, ngươi nghĩ thế nào? "
Đôi mắt khẽ híp lại, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng cười lớn, nói: "Ha ha ha ... Nói rất đúng, ân oán trong thiên hạ, chẳng qua cũng chỉ là tranh đoạt quyền lợi, cá lớn nuốt cá bé. Người có thể đứng đầu thiên hạ, cần gì phải để ý một chút ân oán nhỏ nhặt này chứ? Trác Uyên, ngươi cũng được coi là anh hùng, hôm nay bổn môn chủ và ngươi có thể cùng nhau quyết chiến một trận để tranh giành thiên hạ, thật đúng là niềm vinh hạnh rất lớn. Mối thù giết con, đã không còn quan trọng nữa rồi. Đối với bá chủ đặt đại cục thiên hạ ở trong lòng, ta cần gì phải quan tâm đến chuyện này cơ chứ?"
"Vậy thì Hoàng Phố môn chủ, tiếp theo chúng ta nên ..." Khẽ híp mắt lại, Trác Uyên lạnh lẽo cười nói.
Lại nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng âm thầm nở một nụ cười kỳ quái, ngay sau đó, hai người gần như hét lên cùng một lúc: "Khai chiến!"