Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trải qua một đêm hỗn loạn, sáng sớm hôm sau, quân vệ thành đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tình hình đế quốc vốn rất phức tạp, nhưng dường như lần này cũng đã yên ổn trở lại.  

             Gia Cát Ngọc Long và các trọng thần ở lại phủ thừa tướng cả đêm chỉ để chờ đợi tin tức từ bên đó.  

             Đột nhiên, một bóng đen xẹt ngang qua, ngay sau đó, bóng đen ấy chợt bước đến trước mặt Gia Cát Ngọc Long, rồi cúi đầu nói nhỏ với lão ta vài câu. Mi mắt của Gia Cát Ngọc Long khẽ run lên, trong mắt lập tức lóe lên một tia sáng, khóe miệng lão ta âm thầm nở một nụ cười thần bí.  

             “Thừa tướng đại nhân, tình hình thế nào rồi?” Binh bộ thị lang ngước mắt lên nhìn, nhẹ nhàng cất giọng hỏi.  

             Gia Cát Ngọc Long mỉm cười lắc đầu, lão ta khinh thường đáp: "Quả nhiên, suýt chút nữa thì đã thành công, suy cho cùng, nhị hoàng tử vẫn còn kém cỏi rất nhiều so với bệ hạ!"  

             "Nhưng..." Gia Cát Ngọc Long lại chuyển đề tài của câu chuyện, trên mặt lão ta hiện lên một chút hưng phấn, rồi cười nói: "Sau lần làm loạn này của nhị hoàng tử, lão phu cũng đã nắm bắt được tình hình của bệ hạ. Quả nhiên lão ta đang bày kế vườn không nhà trống. Ngoại trừ vệ binh Quỷ Ảnh bên cạnh ra thì chỉ còn lại một đám tàn binh bại tướng, không có gì đáng sợ cả!"   

             Binh bộ thị lang nghe vậy, trong mắt bất giác sáng lên, hắn ta tiếp tục thăm dò hỏi: "Nói như vậy… chúng ta có thể..."  

             "Đương nhiên!"  

             Gia Cát Ngọc Long là người mưu sâu kế rộng, lão ta mỉm cười lạnh lùng, giọng điệu kiên quyết nói tiếp: "Xem ra bây giờ lão già đó thật sự đã rơi vào tình thế được ăn cả, ngã về không rồi, dồn toàn bộ chiến lực đối phó với hai phe thế lực ngoại triều, bản thân thì ngồi vững trong triều mà hù dọa chúng ta. Nhưng e là lão ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, kế vườn không nhà trống này của lão ta lại bị chính con trai bảo bối của mình phá hỏng. Một cơ hội tốt như thế, nếu chúng ta còn chần chừ do dự, chẳng phải là đang lãng phí cơ hội trời ban sao? Ha ha ha…"  

             “Thị lang đại nhân, người của chúng ta có thể hành động rồi, nội trong một tuần sẽ sớm nắm giữ được hoàng thành thôi!” Gia Cát Ngọc Long chắp tay hành lễ, trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng rực rỡ, giọng điệu chắc nịch.    

             Binh bộ thị lang chắp tay, cúi người nhận lệnh, những người khác cũng vô cùng bái phục, ánh mắt lộ rõ vẻ hưng phấn.  

             Ngày thay đổi triều đại cuối cùng đã đến rồi...  

             Một bên khác, tin tức về cuộc nổi loạn của nhị hoàng tử nhanh chóng được lan truyền ra ngoài, nhưng chỉ trong vòng ba ngày, nó đã lan đến tận tai của Độc Cô Chiến Thiên đang ở cách xa cả vạn dặm.  

             Bất giác giật mình, Độc Cô Chiến Thiên vô cùng lo lắng, lão ta rất muốn trở về triều đình để trợ giúp bệ hạ, nhưng còn chưa kịp nhổ trại quay về, một bóng người màu vàng đột nhiên xuất hiện bên ngoài đại doanh của Độc Cô Chiến Thiên, trong tay còn cầm theo một tấm lụa vàng viết hai chữ “thánh chỉ” trên đó!  

             Độc Cô Chiến Thiên thấy thế, lập tức dẫn theo Tứ Hổ ra ngoài nghênh tiếp, sau đó quỳ rạp xuống nhận thánh chỉ.  

             "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết. Độc Cô lão nguyên soái phụng mệnh quét sạch giặc thù, nên tận tâm với cương vị của mình, quyết tiến không được lùi. Nếu không lập được chút công trạng nào, thì không được trở về, khâm thử!"  

             Người truyền chỉ đó cũng là một cao thủ Thần Chiếu Cảnh, rõ ràng người nọ là một trong số ít hộ vệ quan trọng bên cạnh hoàng đế lúc bấy giờ. Phái hắn ta tới đây vào giờ phút này, cũng chứng minh được rằng thánh chỉ này quan trọng biết nhường nào, cần phải được truyền đạt nhanh chóng.   

             Độc Cô Chiến Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó giơ tay nhận lấy thánh chỉ, lão ta cất giọng hô to: "Tạ ơn bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"  

             Sau đó lão ta lại nhìn sang người đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại bệ hạ… không sao chứ?"  

             “Độc Cô lão nguyên soái cứ yên tâm, mọi thứ đều bình yên vô sự, cuộc nổi loạn của nhị hoàng tử sẽ nhanh chóng được dẹp bỏ thôi.” Người đó hiểu ý, lập tức gật đầu mỉm cười đáp lại.  

             Độc Cô Chiến Thiên khẽ hít thở sâu một hơi, lão ta vẫn cảm thấy có chút nóng lòng, vẻ mặt lo lắng nói tiếp: "Nhưng cứ như vậy, hộ vệ bên cạnh bệ hạ sẽ bị bại lộ mất, ta sợ..."  

             Nói đến đây, Độc Cô Chiến Thiên bất chợt im bặt, chỉ có đôi mày cau chặt và nét mặt u sầu ngầm biểu lộ thay cho lời nói.  

             Người đó hiểu được sự lo lắng của lão ta, không khỏi nghiêm túc chắp tay hành lễ, giọng điệu kính phục đáp: "Độc Cô lão nguyên soái quả đúng thật là trung quân yêu nước, tại hạ vô cùng khâm phục. Thật ra mà nói thì, tình hình của những hộ vệ bên cạnh bệ hạ cũng không mấy lạc quan cho lắm. Nhưng ngươi cũng nhìn thấy thánh chỉ của bệ hạ rồi đấy, ngươi tuyệt đối đừng trở về. Nếu không, sẽ bị quy vào tội kháng chỉ!"  

             "Ài, lần này bệ hạ là muốn quyết đánh đến cùng đến cùng sao? Vì để trả lại nền hòa bình cho đế quốc Thiên Vũ, mà gác cả an nguy của bản thân qua một bên như vậy..." Độc Cô Chiến Thiên khẽ thở dài một hơi, lão ta bất lực lắc đầu.  

             Người đó thấy vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng, hắn ta nhẹ gật đầu, sau lại im lặng không nói gì.  

             Một lúc lâu sau, hai người mới chắp tay từ biệt. Đợi cho cao thủ Thần Chiếu Cảnh đó rời đi, Độc Cô Chiến Thiên mới cầm tấm vải lụa màu vàng mỏng manh đó lên, trong lòng cảm thấy nặng nề vô cùng.  

             Lão ta hiểu được ý của hoàng đế, hoàng đế là sợ lão ta biết hoàng thành xảy ra chuyện, sẽ vội vàng quay về chi viện, cho nên người mới đặc biệt phái cao thủ Thần Chiếu Cảnh đến đây để truyền chỉ.  

             Nếu không, đại quân của lão ta vừa đi vừa về, thời gian chậm trễ, nói không chừng Trác Uyên và Đế Vương Môn đã sớm đánh xong rồi, thậm chí còn có thời gian để nghỉ ngơi, lão ta có đi cũng vô ích, cùng lắm là đánh liều cho cả hai bên cùng nhau bị thiệt, còn hơn là bị người ngoài chỉ trích, có trở về cũng như không.  

             Hiểu được nỗi khổ trong lòng của hoàng đế, Độc Cô Chiến Thiên lại càng thêm xúc động, lão ta lập tức triệu tập binh mã, nhổ trại xuất phát, tiếp tục cuộc hành trình về phía trước.  

             Chỉ là tốc độ hành quân lần này của lão ta khá sung mãn, đề phòng nếu Đế Đô thật sự xảy ra chuyện, lão ta vẫn có thể kịp trở về chi viện, cứu giá kịp thời...  

             Cùng lúc đó, ở hai bên hẻm núi sâu không thấy đáy, Lạc gia và Đế Vương Môn đã sớm chỉnh trang lại đội hình mà chờ đợi lệnh, bọn họ phân chia tọa lạc trên một đỉnh núi, hai bên liếc nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt tràn đầy sự thù địch.  

             Vốn dĩ hai bên đã phát chiến thư muốn trừng phạt đối phương, nhưng lại không dám liều lĩnh tiến vào bên trong lãnh địa của đối phương, vì sợ là sẽ mắc bẫy của kẻ địch. Nhưng thời gian không còn nhiều nữa, họ phải tốc chiến tốc thắng mới được.  

             Vì vậy, hai bên đã quyết định, sau khi đến khe Ưng Sầu, cả hai bên sẽ quang minh lỗi lạc mà quyết chiến cho đến cùng!  

             Chính vào lúc này, bên phía Lạc gia, ngoại trừ Trác Uyên và các trưởng lão Thần Chiếu Cảnh ra, thì còn có cả cao thủ đến từ Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu Phủ và Tiềm Long Các. Bọn họ đều là những người bị Đế Vương Môn hủy gia diệt tộc, ánh mắt họ dành cho đối phượng như hận không thể ăn tươi nuốt sống họ ngay lập tức luôn vậy, toàn bộ đều ngập tràn trong sự thù hận.  

             Bên phía Đế Vương Môn cũng như vậy, ngoại trừ các cao thủ của Đế Vương Môn ra, còn có ba gia tộc U Minh Cốc, Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm, tâm trạng của bọn họ cũng giống hệt với ba nhà phía đối diện kia.  

             Suy cho cùng, Trác Uyên còn đối xử với gia tộc của bọn họ vô tình hơn rất nhiều, giết người đào mộ, không việc gì là chưa làm.  

             Cho nên oán hận của bọn họ đối với Trác Uyên, không chỉ là thù oán kiếp này thôi, mà còn là thù oán của cả tám đời tổ tông tập hợp lại. Đôi mắt nhìn Trác Uyên đã sớm đỏ lên như ứa máu.  

             Nhưng hai bên vẫn cứ đứng im lặng ở đó tầm mấy chục ngày, vẫn là viễn cảnh mắt lớn trừng mắt nhỏ, chăm chú mà quan sát lẫn nhau, giống như đã hiểu rõ suy nghĩ của nhau, không ai dám quyết định ra tay trước.  

             Điều này không khỏi khiến cho kẻ thù của cả hai bên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu vô cùng, nhưng cũng chỉ biết giậm chân trong tức giận. Cũng đâu còn cách nào khác nữa, Hoa Vũ Lâu là do Trác Uyên làm chủ, còn phía U Minh Cốc bọn họ là do Đế Vương Môn dẫn đầu.  

             Lão đại hai bên đều không dám hó hé gì, bọn họ chỉ biết tiếp tục chờ đợi mà thôi.  

             “Trác quản gia, chúng ta đã giằng co mười mấy ngày rồi, không biết bao giờ ngươi mới chịu ra tay đây?” Các trưởng lão có chút nóng nảy, không khỏi bước đến bên cạnh Trác Uyên mà hỏi, đây đã là lần thúc giục thứ mười trong mười mấy ngày qua rồi.

Advertisement
';
Advertisement