Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Một lát sau Hoàng Đế ngồi trên ghế rồng kê giữa Ngự Thư Phòng, thỉnh thoảng trong đôi mắt lão ta lóe lên sự đau buồn. Vĩnh Ninh công chúa bưng một chén trà đi đến bên người lão ta cung kính dâng lên, khuyên nhủ: "Phụ hoàng người đừng đau lòng, chẳng qua nhị ca bị lợi ích và quyền lực che mờ tâm trí, theo con thì huynh không dám làm tổn thương người đâu!"  

             "Ha ha ha... Nếu hắn thật sự có năng lực khiến ta bị thương biết đâu ta sẽ thấy vui vẻ một chút. Đáng tiếc cho đứa trẻ này chỉ có một chút năng lực đó mà thôi!" Hoàng Đế tiếp nhận chén trà, miễn cưỡng cười lắc đầu lấy làm tiếc.  

             Vĩnh Ninh nghe lão ta nói thế thì chợt ngớ người, không hiểu rõ điều đó: "Phụ hoàng ý của người.. là gì?"  

             "Không có ý gì cả! Vĩnh Ninh, đây là trò chơi của nam nhân con không cần hiểu, tốt nhất là vĩnh viễn không bao giờ hiểu!" Lắc đầu chậm rãi, Hoàng Đế cưng chiều xoa đầu hòn ngọc quý của lão ta, cười nói: "Ta mong con vĩnh viễn giống như hiện tại, đừng bị thế đời nhiễm bẩn!"  

             Chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, trong lòng Vĩnh Ninh không nhịn được mà thắc mắc nhưng đầu vẫn gật trong sự mờ mịt.  

             Hoàng Đế nhìn thế thì cười ra tiếng: "Ta luôn thích dáng vẻ ngây thơ này của con, ha ha ha..."  

             Báo!  

             Đúng lúc này lại vang lên tiếng kêu chói tai, một nội thị cung kính tiến đến bái phục* nói: "Khởi bẩm Bệ Hạ, Thái Tử và Tam Hoàng Tử Điện hạ  đã kịp thời dẫn người đến bắt giữ toàn bộ phản quân của Nhị Hoàng Tử Điện hạ. Lúc này hai vị hoàng tử và Nhị Hoàng Tử bị trói lại đang đợi bên ngoài, xin Bệ Hạ triệu vào tiếp kiến!"  

             *Bái phục: có nghĩa là quỳ xuống và cúi đầu  

             "Hừ hừ hừ... Đến thật là đúng lúc!" Bất giác cười lạnh Hoàng Đế thản nhiên nói: "Truyền!"  

             "Vâng!" Tên nội thị kia lại khom người một lần nữa sau đó lui ra ngoài.  

             Còn Vĩnh Ninh lại nhìn Hoàng Đế với đôi mắt lo lắng, nói gấp gáp: "Phụ hoàng, người dự định trừng trị nhị ca như thế nào?"  

             Trong con mắt lão ta lóe lên sự tinh khôn, râu Hoàng Đế khẽ rung nhưng không mở miệng. Nhìn thấy vậy trong lòng Vĩnh Ninh càng lo lắng thêm. Nói sao thì bọn họ cũng là huynh muội cùng mẫu thân sinh ra, sao nàng ta có thể nhẫn tâm nhìn phụ thân của mình giết ca ca của mình đây?  

             Nhưng nàng ta hiểu tội danh phản loạn dù có là hoàng tử thì cũng phải chết! Vậy nên dù thế nào đi nữa nàng ta cũng không thể vì chuyện này mà mở miệng cầu xin, chỉ có thể âm thầm lo lắng và cầu nguyện mà thôi.  

             Sau đó Thái Tử và tên mập rất nhanh đã áp giải Nhị Hoàng Tử đang bị trói chặt tiến vào, quỳ xuống nói: "Phụ hoàng bị kinh sợ, nhi thần cứu giá chậm trễ, mong được tha tội!"  

             "Thái Tử, Vệ Thành Quân và những thuộc hạ khác của lão nhị ngươi xử trí ra sao?" Liếc mắt tùy ý nhìn mấy người bọn họ một lượt rồi Hoàng Đế mới hỏi.  

             Thái Tử nhanh chóng cúi đầu thành thật nói: "Mong phụ hoàng tha tội, nhi thần tự tiện quyết định không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của bọn họ, tất cả bọn họ đều đã trở lại vị trí của bản thân!"  

             "Ừ, pháp bất trách chúng*, bây giờ lại là lúc thời cuộc rối ren quả thực không nên làm to chuyện. Thái Tử, con làm rất tốt!" Hoàng Đế gật nhẹ đầu, mở lời khen ngợi.  

             *Pháp bất trách chúng được hiểu là dù một hành vi nào đó cũng phải bị pháp luật trừng trị, nhưng nhiều người làm như vậy, không dễ gì trừng phạt.  

             Thái Tử vui vẻ nói nhanh: "Tạ ơn lời khen của phụ hoàng!"  

             Sau đó Hoàng Đế lại đưa mắt nhìn lão nhị đang bị trói, thờ ơ nói: "Lão Nhị, trước đây trẫm đã từng nói với ngươi. Thứ trẫm đưa cho ngươi mới là thứ ngươi có. Thứ trẫm không cho thì ngươi không thể đoạt, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?"  

             "Hừ hừ, tướng đã bại, hiểu rõ ràng thì làm sao?" Bỗng nhiên bật cười, Nhị Hoàng Tử thở dài, vẻ mặt có phần mất mát: "Thế lực nhi thần nuôi dưỡng nhiều năm dựa vào đó mà làm phản, nhưng không ngờ toàn bộ đều do thân phận hoàng tử mang đến, mà danh hiệu này là phụ hoàng cho nhi thần. Bây giờ phụ hoàng người thu hồi lại thì nhi thần chỉ là một tên vô dụng, ha ha ha... Phụ hoàng, chắc đây là điều người muốn nhi thần hiểu!"  

             Nhìn hắn ta thật sâu, Hoàng Đế lắc đầu không biết làm sao: "Trời đất bao la hoàng quyền lớn nhất. Trẫm chỉ là muốn nói với ngươi, trẫm là chủ nhân chân chính của Thiên Vũ, bất luận ngươi có xằng bậy đến đâu đi chăng nữa nhưng ngươi không thể chống lại trẫm, chỉ thế thôi!"  

             Mí mắt run nhẹ, Nhị Hoàng Tử thở ra một hơi dài cúi đầu.  

             Trong mắt Thái Tử cũng đang lập lòe ánh sáng, không rõ đang cân nhắc điều gì.  

             "Phụ hoàng, không rõ người muốn trừng trị nhị ca như thế nào?" Đến lúc này tên mập mới cẩn thận mở miệng hỏi thăm.  

             Lời vừa dứt, mọi người đều mở to mắt nhìn Hoàng Đế. Chỉ có Nhị Hoàng Tử vẫn cúi đầu, dường như đã không còn quan tâm đến chuyện gì nữa.  

             Nhìn chòng chọc hắn ta một lúc lâu Hoàng Đế thở dài bất đắc dĩ, điềm nhiên nói: "Người đâu, nhốt Nhị Hoàng Tử Vũ Văn Dũng vào địa lao, vĩnh viễn không được ra ngoài!"  

             Cơ thể run lên, Nhị Hoàng Tử chợt ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, có phần không tin vào tai mình. Hành vi phạm thượng làm loạn là tội mất đầu, sao có thể...  

             "Hổ dữ không ăn thịt con, ngươi có thể vì ngôi vị Hoàng Đế mà muốn lấy mạng trẫm nhưng trẫm không thể tìm được lý do để giết đứa con của chính mình! Ra ngoài đi..." Như nhìn thấu điều hắn ta nghi ngờ, Hoàng Đế khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười vung tay áo, thở ra một hơi dài.  

             Hai mắt Nhị Hoàng Tử đỏ bừng bị thị vệ tiến vào kéo ra ngoài, không nói lời nào nhưng mũi đã chua xót khổ sở.  

             Khuôn mặt tên mập và Vĩnh Ninh có phần vui vẻ. Chỉ riêng Thái Tử dù nét mặt bên ngoài vẫn đang vui vẻ nhưng Hoàng Đế lại có thể nhìn thấy sự khó chịu từ sâu trong đôi mắt hắn ta.   

             "Thái Tử người làm vua lòng dạ nên rộng lớn, hắn đã không thể chắn đường con nữa rồi!" Vừa như khuyên bảo lại vừa như quở mắng. Hoàng Đế vung ống tay áo để mọi người lui ra ngoài nhưng đến cuối cùng lại quăng cho hắn ta một câu như vậy.  

             Thân thể Thái Tử run lên, vẻ mặt âm u cúi đầu lui ra...

Advertisement
';
Advertisement