Sau khi Tam Hoàng Tử biết Hoàng Đế vẫn bình an, bất giác vui mừng thở phào một tiếng nhìn Thái Tử vui vẻ nói: "Tốt quá rồi đại ca, phụ hoàng và mấy người Vĩnh Ninh vẫn ổn, chúng ta đến kịp rồi!"
"Ừ, đúng vậy, trời phù hộ phụ hoàng!"
Đầu Thái Tử gật gù từ chối cho ý kiến, không nhìn ra là đang vui mừng hay đang nổi giận, nhưng ánh mắt hắn ta nhìn Nhị Hoàng Tử lại chợt nhiều thêm một sự độc ác, tức giận quát: "Lão Nhị, hành vi phản loạn của đệ ngày hôm nay là tội ác tày trời còn không nhanh từ bỏ chống cự đi theo bản điện đến trước mặt phụ hoàng nhận tội?"
Nhếch mép, Nhị Hoàng Tử bĩu môi coi thường: "Hừ, Thái tử, huynh muốn bắt ta e rằng vẫn chưa đủ tư cách đâu. Dù lần này ta hành sự thất bại nhưng dựa vào Vệ Thành Quân, thêm sự bảo vệ của các cao thủ Thần Chiếu cảnh, muốn đột phá vòng vây trốn thoát không hề khó khăn!"
"A, đúng không?"
Lông mày bất giác nhếch cao, trên khuôn mặt Thái Tử lộ ra nụ cười khinh thường giương mắt nhìn những kẻ đang đứng trước mặt hắn ta, quát lớn: "Các tướng sĩ Vệ Thành Quân, lẽ nào các ngươi đã quên các ngươi là binh lính của ai sao? Giờ đây các ngươi đang làm chuyện đại nghịch bất đạo* mà người trong quân ai cũng có quân tịch, hòa thượng chạy thì miếu còn ở, kết cục duy nhất cho kẻ làm phản là tru di cửu tộc!"
*Đại nghịch bất đạo: chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến. Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.
Nghe câu này các tướng sĩ Vệ Thành Quân đồng loạt dao động, vừa nãy bọn họ còn đang dùng vẻ mặt tràn ngập ý chí chiến đấu, lúc này đây người này nhìn người kia ai cũng nhiều thêm mấy phần hoảng hốt.
Khẽ cau mày, trong lòng Nhị Hoàng Tử lo lắng, dường như đã nhận ra dự định của Thái Tử, bất giác cắn răng thật chặt, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Thái Tử cười xấu xa nhấc mắt liếc nhìn Nhị Hoàng Tử rồi lại nhìn những người đang đứng sau hắn ta nói to: "Các ngươi đều là tướng sĩ đã tận tâm tận lực tận trung với Đế quốc có chiến công huy hoàng, đáng ra không nên rơi vào kết cục như vậy. Bản điện biết lần phản loạn này không liên quan đến các ngươi. Miễn là các ngươi không làm phản nữa, bản điện dùng danh nghĩa Thái Tử đảm bảo Bệ Hạ sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này, cũng sẽ không lật lại chuyện cũ, các ngươi vẫn là Vệ Thành Quân như trước chức vụ cũng không thay đổi ..."
"Thái Tử!"
Không đợi Thái Tử nói xong Nhị Hoàng Tử đã gầm lên giận dữ, hai mắt đỏ ngầu, cầm thanh Kiếm Hình là Linh binh cấp năm xông lên chém một nhát kiếm về phía Thái Tử.
Thái Tử cười lạnh không chút sợ hãi, trong tay bắn ra tia sáng cũng đồng thời nắm một thanh kiếm Linh binh cấp năm trong tay, vận chuyển toàn bộ nguyên lực trong cơ thể vung tay lên chém ra một đường!
Rầm!
Tiếng va chạm của vũ khí kim loại bùng nổ bên tai chúng nhân khiến những người đang có mặt không chịu được phải bịt chặt lỗ tai. Tiếng nổ tung của vũ khí phát ra mãnh liệt, Nhị Hoàng Tử lập tức bị đánh bật ngược trở lại, ở giữa không trung nôn ra một ngụm máu đỏ sẫm, nặng nề ngã trên mặt đất, trong nháy mắt sắc mặt đã tái mét.
Thái Tử vẫn cầm kiếm đứng đó với nụ cười khẩy trên khóe môi, cứ lẳng lặng đứng nhưng chỉ có gạch nền dưới chân hắn ta từ từ nứt ra như mạng nhện đang tràn ra xung quanh.
"Nhị Hoàng Tử Điện hạ!" Mấy vị cao thủ Thần chiếu cảnh nôn nóng, lập tức đi đến bên cạnh chăm sóc hắn ta. Còn đám Vệ Thành Quân đã không còn dám đến gần hắn ta, kể cả Thống lĩnh Vệ Thành Quân cũng đứng cách xa trốn tránh.
Dẫu sao vừa nãy Thái Tử đã chỉ cho bọn họ một con đường sống, nếu bọn họ vẫn không biết tình cảnh của mình thì nói xui xẻo một chút là bản thân chết cũng không sao, nhưng còn liên lụy đến người nhà, liên lụy đến cửu tộc thì đó mới là điều đau khổ, chết ngàn lần cũng không đủ đền tội, chết rồi cũng không thể nhắm mắt.
Hai bên má nhẹ nâng lên với vẻ thân thiện, Thái Tử vô cùng vừa lòng với thái độ của Vệ Thành Quân. Sau đó hắn ta nhìn về phía những cao thủ Thần Chiếu cảnh bên người Nhị Hoàng Tử nói: "Chẳng qua người tu luyện muốn tranh đoạt tài nguyên tu luyện, linh thạch, đan dược, cũng chỉ thế mà thôi. Lúc này hắn đã là bại tướng thì làm sao có thể cung cấp tài nguyên gì cho các ngươi? Nếu không muốn mất đi tài nguyên thì các ngươi có thể lựa chọn trở thành môn khách của ta, bản điện đồng ý ngoài tặng lễ vật ra thì sẽ cung phụng các vị.”
"Hay là các ngươi muốn đi theo vị đệ đệ ngu ngốc này của ta để uổng mạng nơi xa xôi? Ha ha ha... Nên biết tội phản loạn là tội lớn, dù có là cao thủ Thần Chiếu cảnh cũng khó có thể vượt qua được phòng tuyến của binh lính. Nếu không qua được thì nhất định sẽ lọt vào sự truy sát của Đế quốc. Đương nhiên nếu các ngươi tự cho là có được bản lĩnh như Cổ Tam Thông năm đó có thể chống lại cả Đế quốc thì bản điện cũng không còn gì để nói nữa!"
Thân thể bỗng run rẩy nhẹ, mấy cao thủ Thần Chiếu cảnh nhìn nhau, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Bọn họ chỉ là người bình thường có tu vi Thần Chiếu cảnh mà thôi, không khác biệt như Trác Uyên hay Cổ Tam Thông, không vừa lòng thì có thể lật bàn trở mặt với Hoàng Đế.
Chuyện đó cần có thực lực nên bọn họ không có tiền vốn để tùy hứng!
Thế là sau khi nhìn Nhị Hoàng Tử bị trọng thương với ánh mắt có phần hổ thẹn thì mọi người đồng loạt thở dài, cánh tay đang đỡ hắn ta chầm chậm rời ra rồi không hề quay đầu đi thẳng về phía Thái Tử.
Nhìn thuộc hạ trước đây từng người từng người bỏ đi, lúc này chỉ để lại một mình hắn ta cô độc, mí mắt Nhị Hoàng Tử run lên, ánh mắt chứa vài phần hốt hoảng, trong giây lát trái tim như chìm vào đáy cốc, trong lòng lạnh lẽo!
"Ha ha ha... Lão Nhị nhìn thấy không, vào khoảnh khắc ngươi thất bại thì ngươi đã trắng tay. Những cao thủ Thần Chiếu cảnh này và những người lính Thành Vệ Quân đó đều không phải là của ngươi, bởi thân phận hoàng tử nên họ mới đi theo ngươi. Hiện tại ngươi không còn là hoàng tử, đã hoàn toàn trở thành một kẻ phản loạn. Lúc này ngươi đã trắng tay cho nên tốt nhất ngoan ngoãn đầu hàng đi, ha ha ha..."
Thái Tử cao giọng cười, vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn ta. Thân thể Nhị Hoàng Tử không còn chống cự tê liệt ngã ra trên đất, đôi mắt mơ màng, đừng nói đến giấc mộng làm vua mà lúc này hắn ta đã mất cả thân phận hoàng tử rồi.
Tam Hoàng Tử bất đắc dĩ lắc đầu, vung tay áo để hai người đi lên gô cổ Nhị Hoàng Tử. Cả quá trình vẻ mặt Nhị Hoàng Tử hiền lành, đôi mắt đần độn nhìn về phía trước giống như là đã ngu đần không rõ trong lòng là hối hận hay là bi thương...