"Như quỷ quấn người, như ruồi bâu mật, Quỷ Ảnh Vệ!" Mí mắt Nhị hoàng tử có hơi run lên, ấm ức cắn chặt răng, không cam lòng nói: "Ta còn cho rằng Quỷ Ảnh Vệ chỉ là một tổ chức tình báo, không ngờ lại lợi hại như vậy. Quỷ Vương không ở đây mà vẫn có thể có sức chiến đấu mạnh như thế."
"Phụ hoàng, đây chính là con át chủ bài cuối cùng của người sao?" Đứng ở xa nhìn chằm chằm Hoàng đế, tròng mắt của Nhị hoàng tử không nhịn được run rẩy, lẩm bẩm lên tiếng.
Hoàng đế cũng lạnh lùng nhìn hắn ta, trong mắt lại hiện lên vẻ mất mát, nhẹ nhàng lắc đầu.
Lão nhị, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Đến cả lá bài tẩy của phụ hoàng ngươi cũng không tìm hiểu cho rõ ràng mà đã phát động binh biến, thật đúng là quá ẩu tả. Haiz, đã bao nhiêu năm trôi qua mà ngươi vẫn không sửa được tật xấu này...
Giống như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Hoàng đế, Nhị hoàng tử bất giác nắm chặt nắm đấm, trong lòng càng không cam lòng. Có lẽ hôm nay hắn ta điều quân làm phản không chỉ vì muốn đoạt được ngôi vị hoàng đế trong mơ kia, mà càng khát khao nhận được sự thừa nhận của phụ thân.
Đáng tiếc hiện tại, một cái hắn ta cũng không lấy được!
"Nhị hoàng tử điện hạ, Quỷ Ảnh Vệ kia quá lợi hại, chúng ta không cản được lâu nữa, phải rút lui thôi!" Một cao thủ Thần Chiếu hạ xuống trước mặt hắn ta, khóe môi trào ra dòng máu đỏ thẫm, vội vàng khuyên nhủ: "Bây giờ tình hình Đế Đô bất ổn, cho dù lần này chúng ta thất bại, chỉ cần ngài không có chuyện gì, chúng ta vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi!"
Đông sơn tái khởi? Nghe sao mà khó khăn?
Bảo đảm lớn nhất của hắn ta trong lần binh biến này chính là hắn ta nắm giữ quyền chỉ huy Vệ Thành Quân, vừa vặn bên người Hoàng đế lại không có ai để dùng, gần như là thiên thời địa lợi nhân hòa đều có đủ.
Nếu lần này hành sự thất bại, sau này biết tìm đâu ra thời cơ làm đại sự tốt như thế này cơ chứ!
Chỉ có điều...
Giương mắt nhìn từng cao thủ Thần Chiếu bên người mình liên tiếp ngã xuống, Vệ Thành Quân cũng bị mấy trăm Quỷ Ảnh Vệ quấy rầy khổ không thể tả, Nhị hoàng tử bất đắc dĩ nhắm mắt lại, liên tục thở dài: "Thua rồi, ta thật sự thua rồi..."
"Nhị hoàng tử điện hạ!" Người bên cạnh kia quýnh lên, khuyên nhủ lần nữa.
Bỗng nhiên Nhị hoàng tử mở mắt ra, trong đôi đồng tử lóe lên vẻ kiên định, hét lớn: "Rút lui!"
Vừa dứt lời, Nhị hoàng tử vội vã rời đi dưới sự bảo hộ của mấy cao thủ Thần Chiếu, chỉ là thỉnh thoảng hắn ta lại quay đầu nhìn thân ảnh già nua của Hoàng đế. Những Vệ Thành Quân kia cũng nối gót theo chân hắn ta, vừa đánh vừa lui.
Hoàng đế cũng nhìn hắn ta không nhúc nhích, trong mắt chỉ còn xót xa vô tận.
"Đuổi theo!" Một vị hộ vệ Thần Chiếu nhìn thấy thủ phạm chính muốn trốn chạy, ngay lập tức quát to.
Thế nhưng hắn ta chưa kịp dẫn người đuổi theo, Hoàng đế đã thở dài, chậm rãi vung tay áo: "Được rồi, để nó đi đi!"
Mấy hộ vệ Thần Chiếu kia không khỏi giật mình, nhìn chằm chằm Hoàng đế một lát rồi hiểu rõ gật đầu.
Tuy bệ hạ là cửu ngũ chí tôn nhưng ngài cũng là một phụ thân, người ta nói hổ dữ không ăn thịt con! Mặc dù hôm nay Nhị hoàng tử làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế, bệ hạ vẫn muốn tha cho hắn ta một con đường sống.
Chỉ có điều mặc dù Hoàng đế không định truy cứu, nhưng lại có người không muốn buông tha cơ hội ngàn năm có một này.
Ngay khi Nhị hoàng tử dẫn theo người của mình vừa chiến đấu, vừa rời khỏi Hoàng thành thì có tiếng nổ lớn vang lên, đột nhiên một bó đuốc bừng lên ngoài Hoàng thành, sau đó giống như một đốm lửa nhỏ đốt cháy cả thảo nguyên, trong nháy mắt đã thắp sáng một vùng rộng lớn.
Phóng mắt nhìn lại, có tận mấy vạn người!
Đồng tử Nhị hoàng tử không nhịn được co rụt lại, tàn nhẫn nhìn chằm chằm hai bóng người đứng trước mấy ngọn đuốc kia, nghiến răng nghiến lợi thốt lên: "Thái tử, lão tam, các ngươi lại có thể mai phục ta ở chỗ này?"
"Lão nhị, sao đệ dám làm ra chuyện dĩ hạ phạm thượng, đại nghịch bất đạo như thế? Mau nói, phụ hoàng sao rồi?" Thái tử nhấc chân tiến lên trước một bước, lớn tiếng chất vấn.
Tam hoàng tử Vũ Văn thông cũng vội vàng hỏi: "Nhị ca, phụ hoàng và Vĩnh Ninh thế nào rồi? Huynh sẽ không máu lạnh đến mức tổn thương hai người bọn họ chứ!"
"Hừ hừ hừ, lão tam, mọi người thường nói đầu óc heo chính là để mắng loại người như ngươi! Chẳng lẽ ngươi không thấy được ta là tướng bên thua sao, còn có thể làm được gì bọn họ chứ?"
Nhị hoàng tử cười lạnh, khinh thường nhếch môi rồi lại nhìn sang phía Thái tử, châm chọc nói: "Ha ha ha... Đại ca, phải nói ngươi đúng là có lòng, có lẽ đã ở đây chờ ta lâu rồi nhỉ? Tiếng xấu hành thích vua để cho ta gánh, sau đó ngươi có thể mượn cớ đó thảo phạt ta, thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế. Hừ hừ, hay cho một chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau. Hiện tại ta đã hiểu vì sao phụ hoàng phong ngươi làm Thái tử, đúng là thủ đoạn cao cường!"
Thái tử không đáp lời, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, trầm ngâm một chút mới thản nhiên lên tiếng: "Lão nhị, đệ nghĩ nhiều rồi, bản điện chỉ lo lắng cho an nguy của phụ hoàng mà thôi."
"Ồ, có thật thế không? Vậy thì ngươi yên tâm được rồi. Thân thể lão nhân gia vẫn rất khỏe, còn có thể tự mình giết địch, khỏi phải nói cường tráng bậc nào. Ngươi muốn xưng đế cũng phải đợi thêm mấy chục năm nữa kìa, ha ha ha..."
Nhị hoàng tử điên cuồng cười to, da mặt Thái tử lại không nhịn được co rút, trong mắt lóe lên sát ý không hề che dấu.
Lão nhị này đúng là phế vật...