Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ầm!  

             Bốn chưởng đụng nhau phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc đến mức tất cả vệ binh quanh đó, bất kể là Cấm Vệ Quân của Hoàng thành hay Vệ Thành Quân của Nhị hoàng tử đều không nhịn được vứt bỏ binh khí trong tay, đồng loạt bịt kín lỗ tai mình.  

             Tiếp theo, hai bóng người chậm rãi hạ xuống. Cao thủ Thần Chiếu vừa vọt tới trước vội quay về bên người Nhị hoàng tử, vẻ mặt không có ý tốt nhìn chằm chằm phía đối diện.  

             Người còn lại cũng lui về đứng bên cạnh Hoàng đế, đồng thời có bảy người xuất hiện ở sau lưng lão ta, chính là mấy cao thủ Thần Chiếu thủ hộ Hoàng thành còn sót lại.  

             Công chúa Vĩnh Ninh lật đật chạy tới, tức giận nhìn Nhị hoàng tử, phẫn nộ nói: "Nhị ca, huynh thân là hoàng tử, hôm nay sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo, mưu đồ tạo phản, dẫn binh vào thành như vậy chứ? Huynh còn không mau dừng tay, cầu xin phụ hoàng tha thứ?"  

             "Vĩnh Ninh ngươi ngậm miệng, chuyện này không liên quan tới ngươi!"  

             Mí mắt Nhị hoàng tử vô thức run rẩy, không thèm liếc nhìn công chúa Vĩnh Ninh mà chỉ hung tợn nhìn chằm chằm Hoàng đế, lạnh lùng nói: "Phụ hoàng, từ sau đợt Trác Uyên đại náo Hoàng thành lần trước, cao thủ Thần Chiếu bên cạnh người đều bị thương nặng, bây giờ cũng chỉ còn mấy binh tàn tướng bại này, người không còn bất kỳ phần thắng nào đâu. Nhi thần không muốn làm chuyện giết cha giết vua khiến đất trời căm phẫn như thế. Xin người viết chiếu truyền ngôi, đừng tiếp tục làm khó nhi thần nữa!"  

             Hoàng đế bật cười chế nhạo, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt Nhị hoàng tử rồi khinh thường nhếch môi, châm chọc nói: "Lão nhị, từ xưa đến nay để ngồi lên ngai vàng đều là truyền ngôi chính thống, hoặc tự tay gây dựng giang sơn. Nói thật từ nhỏ đến lớn, trẫm không coi trọng ngươi, cũng không có ý định truyền ngôi cho ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn đăng cơ xưng đế, vậy thì có thể tự tay đoạt từ tay trẫm, chỉ có điều..."  

             Khóe miệng Hoàng đế cong lên một độ cong kỳ dị, nhẹ nhàng giơ tay. Trên bàn tay trống rỗng lại như chứa đựng sức mạnh ngàn cân, đại diện cho hoàng quyền. Hoàng đế nhướn mày khiêu khích: "Chỉ có điều lão nhị, ngươi có bản lĩnh đó sao!"   

             Đồng tử Nhị hoàng tử bất chợt co rụt mạnh, nghiến răng, hai tay không nhịn được nắm chặt lại làm móng tay bấm sâu vào da thịt, bên trong giọng nói lại đượm vẻ bi thương: "Phụ hoàng, rốt cuộc người cũng chịu nói thật với con. Từ nhỏ đến lớn người đều không coi trọng nhi thần, cũng chưa từng có ý định bồi dưỡng nhi thần làm đế quân. Ngay từ nhỏ người đã vứt bỏ con!"  

             "Đã như vậy thì con còn biết nói gì nữa đây. Hôm nay, lão tử chắc chắn phải đoạt được ngôi vị hoàng đế này! Người cũng đừng trách con trở mặt vô tình, không quan tâm tình nghĩa phụ tử!" Nhị hoàng tử gần như là rống lên, đôi mắt nhìn về phía Hoàng đế đã tràn đầy tơ máu đỏ rực.  

             Thế nhưng Hoàng đế vẫn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta như cũ, trầm mặc không nói một lời!  

             Nhị hoàng tử run lên, trong lòng càng cảm thấy thê lương vắng vẻ, bởi vì hắn ta đã ý thức được rõ ràng trong lòng phụ hoàng không hề có mình. Thế là hắn ta càng nổi giận hơn, rống to: "Giết! Không được chừa lại bất kỳ ai, chờ sau khi đoạt được ngọc tỉ, lão tử sẽ tự mình viết chiếu thư!"  

             "Rõ!"  

             Đám người hét lớn, gật đầu tuân mệnh, lại tiếp tục xông lên trước như thủy triều dâng, mà mười vị cao thủ Thần Chiếu bên cạnh hắn ta cũng đột nhiên đạp chân xuống, cùng nhau phóng về phía đối diện.  

             Bây giờ bên người Hoàng đế chỉ còn tám vị cao thủ Thần Chiếu, lại còn không phải là cao thủ tuyệt thế như Hộ Long Thần Vệ. Nếu so sánh lực lượng hai bên, bọn hắn chiếm ưu thế vô cùng lớn!   

             E rằng chỉ cần một vài phút nữa thôi, bọn hắn sẽ có thể bắt giữ Hoàng đế. Mà một khi Hoàng đế đã sa lưới, sự phản kháng của những người còn lại cũng sẽ sụp đổ, chuyện lớn sẽ thành!  

             Nghĩ tới đây, trong mắt những cường giả Thần Chiếu kia dần hiện ra vẻ hưng phấn khôn xiết. Qua đêm nay, bọn hắn chính là công thần khai quốc của tân hoàng. Nếu luận công trao thưởng, sau này tài nguyên tu luyện chắc chắn sẽ ùn ùn kéo tới!  

             Mà trong mắt mấy hộ vệ Thần Chiếu bên người Hoàng đế lại ngày càng ngưng trọng. Bây giờ bọn họ đang ở thế yếu, quả là khó mà hộ giá!  

             Công chúa Vĩnh Ninh thấy thế thì cực kỳ khẩn trương, sợ hãi kêu lên: "Á, phụ hoàng cẩn thận..."  

             Thế nhưng sắc mặt Hoàng đế vẫn bình tĩnh không đổi, đứng vững như núi Thái Sơn, không hề nhúc nhích. Đợi sau khi nhân mã của đối phương lao tới gần, trong mắt lão ta mới lóe lên tia sáng, lớn tiếng hô: "Quỷ Ảnh Vệ đâu?"  

             Vụt!  

             Vừa dứt lời, bỗng nhiên có từng luồng khí đen xuất hiện xung quanh người Hoàng đế, phát ra từng trận cười quỷ dị, giống như những đám mây đen bay về phía mấy cao thủ Thần Chiếu kia, ước chừng mấy trăm người!  

             Mí mắt mấy cao thủ kia chợt run lên, không dám khinh suất, dồn dập giơ chưởng đón đỡ. Nhưng những bóng đen kia đều là hư thể, cho dù bọn hắn có dùng nguyên lực mạnh gấp chục lần đi chăng nữa cũng không thể đả thương một cọng tóc của mấy Quỷ Ảnh Vệ kia.  

             Ngược lại những Quỷ Vệ kia ỷ vào lực lượng nguyên thần dũng mãnh, kết thành nhóm vọt về phía bọn hắn. Mặc dù không đến mức đâm bị thương, nhưng cũng làm thân thể bọn hắn lung lay, đầu óc quay mòng, tâm phiền ý loạn phải dừng bước chân.  

             Mặc dù phần lớn những Quỷ Ảnh Vệ này còn chưa đạt đến Thần Chiếu cảnh, nhưng bởi vì có thể chất quỷ dị và số lượng đông đảo nên vẫn đủ để quấy nhiễu mấy cao thủ Thần Chiếu kia phiền phức không yên, không tài nào tiếp tục!  

             Những hộ vệ Thần Chiếu bên người Hoàng đế thấy một màn này thì quay sang nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra ánh sáng hi vọng.  

             Đây chính là cơ hội tốt! Thừa dịp Quỷ Ảnh Vệ quấn chân quấy rối những cao thủ của bên kia, bọn họ có thể ra tay đánh lén, đánh cho đối phương trở tay không kịp.  

             Kết quả là mấy người hộ vệ rối rít dẫm chân, dồn sức bay lên, dưới sự yểm hộ của Quỷ Ảnh Vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt đối phương, tung ra một chưởng!  

             Phụt phụt phụt...  

             Gần như là đồng thời, những cao thủ Thần Chiếu của Nhị hoàng tử đều bị một chưởng đánh bay, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, lập tức xụi lơ.  

             Còn những Vệ Thành Quân kia sau khi bị làn sóng nguyên thần của hộ vệ Thần Chiếu quét qua đều khom người ngã xuống. Vì có thương tích trong người, mấy cao thủ Thần Chiếu của Nhị hoàng tử muốn ngăn cũng không ngăn nổi, đều có lòng mà không có sức.  

             Nhìn một đoàn huynh đệ phía trước đột nhiên không còn hơi thở, đám người Vệ Thành Quân phía sau đều run bắn vì giật mình, không còn dám tự tiện xông lên phía trước mà bắt đầu chùn chân bước lùi về sau.  

             Thế trận ưu khuyết đã bị đảo ngược trong nháy mắt!

Advertisement
';
Advertisement