Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thế nhưng Gia Cát Ngọc Long lại vung tay áo lên, cười nhạt nói: "Ha ha ha... Không cần lo, cứ để cho bọn hắn náo loạn!"  

             "Thế nhưng Thừa tướng đại nhân, lão phu thân là Binh bộ thị lang lại bị một đám vệ binh vây nhốt, mất mặt mũi quá rồi!" Khóe miệng Trương đại nhân kia xẹp xuống, bất giác có chút ủy khuất và phẫn nộ.  

             Gia Cát Ngọc Long lại cười to: "Ha ha ha... Chuyện này thì có gì mà ủy khuất, dù sao đám lính kia cũng không phải là lính của ngươi. Nhân mã của chúng ta còn đang chờ ngoài thành cơ mà!"  

             "Ngươi yên tâm, cứ để tiểu tử miệng còn hôi sữa này đi dò xét tình hình trong thành trước, rồi chúng ta quyết định động thủ sau cũng không muộn!" Đôi mắt Gia Cát Ngọc Long lóe lên tia sáng khiếp người, trong con ngươi chỉ thấy thâm sâu khôn cùng.  

             Binh bộ thị lang kia không khỏi sững sờ, hình như đã hiểu được ý tứ của lão ta, đột nhiên cười tà một tiếng, gật nhẹ đầu, lại yên tâm ngồi xuống...  

             Mặt khác ở trong Hoàng thành, Hoàng đế đang cúi đầu phê tấu chương thì chợt nghe một tiếng kêu sợ hãi truyền đến. Ngay sau đó, một tên hầu cận vội vàng hoảng loạn chạy tới trước mặt lão ta, sợ đến nỗi đầu lưỡi cũng cứng lại: "Bệ... Bệ hạ... Đại... Đại sự không ổn..."  

             "Gấp cái gì, từ từ mà nói!" Hoàng đế chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, thản nhiên lên tiếng.  

             Tên hầu cận kia phải hít một hơi thật sâu mới khiến bản thân bình tĩnh lại được, vội vàng báo: "Tạo... Tạo phản, bệ hạ, có người tạo phản! Hiện tại chúng đang tấn công vào Hoàng thành, chúng ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!"  

             "Cái gì?" Đồng tử Hoàng đế không khỏi co rụt lại, ngay lập tức vung ống tay áo lên, đi ra ngoài.  

             Tên hầu cận kia thấy vậy thì vội vàng ngăn cản, cầu khẩn nói: "Xin bệ hạ nghĩ lại, tình cảnh bên ngoài vô cùng nguy hiểm, xin người hãy mau chạy trốn bằng mật đạo!"  

             "Láo xược, trẫm chính là vua một nước, toàn bộ thiên hạ đều là của trẫm, sao trẫm phải trốn chạy?" Hoàng đế chợt hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn không đổi, tiếp tục đi ra ngoài điện: "Ngược lại trẫm còn muốn xem thử, tên to gan nào dám lỗ mãng trước mặt trẫm như thế, hừ!"  

             Nhìn ánh mắt kiên định của Hoàng đế, hầu cận kia bất đắc dĩ thở dài, biết ý của Hoàng đế đã quyết, không thể làm trái, chỉ đành theo sát phía sau, cùng lão ta đi ra ngoài.   

             Thế nhưng hai người họ còn chưa kịp đi được mấy bước, ánh lửa ngút trời và những tiếng la giết đã đánh úp về phía bọn họ.  

             Rất nhanh sau đó, Hoàng đế chỉ thấy Cấm Vệ Quân thủ hộ Hoàng thành đang bại như núi đổ, liên tục lui về phía mình như thủy triều dâng, đồng thời lão ta cũng đã nhận ra y phục của quân phản loạn, không thể nghi ngờ chính là Vệ Thành Quân của Nhị hoàng tử.  

             Cấm Vệ Quân thở hổn hển, cả người toàn là máu. Nhân số vốn tận ba ngàn nhưng hiện tại chỉ còn ba trăm người bảo vệ xung quanh Hoàng đế, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía trước.  

             Đôi mắt Hoàng đế khẽ híp lại, không hề sợ hãi quan sát tình cảnh trước mắt, hét lớn một tiếng: "Lão nhị, rốt cuộc tại sao ngươi lại lén mang theo Vệ Thành Quân xông vào Hoàng thành?"  

             "Ha ha ha... Phụ hoàng ơi là phụ hoàng, sao người biết được là nhi thần dẫn người tới mà không phải là Thống lĩnh Thành Vệ tự mình làm phản chứ?" Một tiếng cười to đầy tùy tiện vang lên, Nhị hoàng tử được mười vị cường giả Thần Chiếu vây xung quanh, dương dương tự đắc đi đến trước mặt Hoàng đế.  

             Hoàng đế lạnh lùng cười, khinh thường bĩu môi: "Thống lĩnh Thành Vệ không phải là người lỗ mãng, lão ta còn chưa ngu ngốc đến độ thò đầu ra làm chim đầu đàn!"  

             "Người..."  

             Nhị hoàng tử khẽ cắn môi, hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, cảm thấy giận thầm. Lời này của Hoàng đế rõ ràng là đang mắng hắn ta lỗ mãng xúc động, đầu óc không dùng được, thua cả một tên thống lĩnh. Hắn ta bất giác cả giận nói: "Phụ hoàng, nhi thần biết trong lòng người chỉ có một mình đại ca, chưa bao giờ nhìn trúng con! Nhưng hiện tại, nhi thần muốn người phải chống mắt nhìn xem bản lĩnh của nhi thần!"  

             "Hừ, trẫm đã nhìn thấy, quả nhiên là không có đầu óc. Nếu trẫm giao ngai vàng cho ngươi, chỉ sợ không đến một năm thiên hạ nhà Vũ Văn ta đã bị ngươi làm cho nước mất nhà tan!" Hoàng đế không cho là đúng, bất giác cười khẽ một tiếng, khinh bỉ nói.  

             Thế nhưng Nhị hoàng tử nghe được lời này lại giận không kiềm được, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người vẫn luôn khinh thường con, vậy thì người cứ việc khinh thường. Dù sao thắng làm vua thua làm giặc, hiện tại người đã bị con vây nhốt, toàn bộ Hoàng thành đều chịu sự khống chế của nhi thần. Con khuyên người vẫn nên soạn chiếu chỉ, truyền ngôi cho con đi thôi. Như vậy nhi tử mới có thể phụng dưỡng người thật tốt, giúp người tận hưởng niềm vui gia đình!"  

             "Hừ, đúng là nhi tử tốt của trẫm! Thế nhưng nếu trẫm không muốn hưởng thụ niềm vui này sớm như thế thì sao?" Hoàng đế bất giác hừ nhẹ một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn ta.  

             Mí mắt Nhị hoàng tử không nhịn được run lên, cắn chặt răng nói: "Phụ hoàng, mong người đừng ép con!"  

             "Thế nào, ngươi còn có thể giết ta, giết chính phụ thân thân sinh của ngươi hay sao?" Tròng mắt Hoàng đế hơi híp lại, không khỏi cười nhạo chất vấn.  

             Thân thể Nhị hoàng tử có hơi chấn động, bàn tay bất giác nắm chặt, hai con ngươi cũng ửng đỏ, hung tợn gằn giọng: "Phụ hoàng, hôm nay người muốn hạ ý chỉ này hay không cũng phải hạ, nếu không... Đừng trách nhi tử bất hiếu!"  

             Nói xong, Nhị hoàng tử lập tức lớn tiếng ra lệnh: "Người đâu, tới chuẩn bị bút mực giấy nghiên cho Hoàng thượng, bệ hạ muốn hạ chỉ thoái vị. Trong lúc đó nếu có ai dám ngăn cản, giết không cần luận tội!"  

             "Rõ!"  

             Vệ Thành Quân cao giọng hét như sóng cuộn biển gầm, vẻ mặt hung ác bước từng bước tới gần Hoàng đế. Hoàng đế vẫn không hề sợ hãi, cứ lẳng lặng đứng ở chỗ cũ, thế nhưng Cấm Vệ Quân bên cạnh lão ta đã hoảng sợ toát mồ hôi, lùi về sau từng bước.  

             Nhị hoàng tử thấy mấy tên này còn chưa đầu hàng, bất giác đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh.  

             Rất nhanh đã có một vị cao thủ Thần Chiếu hiểu được ý tứ của hắn ta, đạp chân xuống, phi đến chỗ Hoàng đế đang đứng rồi giơ tay tóm một cái, rõ ràng là muốn bắt Hoàng đế lại.  

             Thế nhưng đúng vào lúc này đột nhiên có tiếng xé gió vang lên, một bóng đen xuất hiện chắn ngang trước mặt tên cường giả Thần Chiếu kia. Đồng thời, một tiếng hô mềm mại truyền tới: "Nhị ca, dừng tay!"

Advertisement
';
Advertisement