Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cho nên trong khoảng thời gian này, có thể nói là Trác Uyên thu hoạch cực kỳ lớn, kiếm được mấy vạn thi thể cường giả, kém nhất cũng là cao thủ Đoán Cốt cảnh, luyện chế chiến khôi cũng đã đạt đến trình độ đại quân mấy vạn người.  

             Chỉ có điều tất cả những minh hữu kia của hắn lại không hề biết chút nào về chuyện này, vẫn cứ xem hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó, trút tất cả oán hận lên người của Đế Vương Môn.  

             Nếu như bọn họ biết mộ tổ nhà mình bị vị này phái người tới đào bới, chắc chắn sẽ liều sống liều chết với hắn!   

             Đến tận đây, phần lớn Ngự Hạ Thất Thế Gia đã bị diệt, thế lưỡng cực đã hình thành. Tiếp theo sẽ là trận chém giết chân chính của hai thế lực lớn nhằm tranh giành thiên hạ.   

             Lúc này trong đại sảnh nghị sự ở núi Hắc Phong đã chứa đầy người, đều là chưởng sự của các nhà. Trác Uyên và Lạc Minh Viễn đại diện cho Lạc gia ngồi trên chủ vị, bên dưới là ba nhà Tiềm Long Các, Hoa Vũ Lâu và Kiếm Hầu Phủ.  

             Trác Uyên giương mắt liếc nhìn đám người một chút, cao giọng nói: "Bây giờ hoàng thất đang lo họa xâm lăng, ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ có thể mặc cho Đế Vương Môn hoành hành khắp Thiên Vũ, ỷ thế làm bậy. Hiện tại phe cánh hai bên đã hoàn toàn trở mặt, không phải ngươi chết thì là ta vong, chiến sự đã là điều không thể tránh khỏi!"  

             "Không thể tránh thì không tránh! Ngàn năm qua, mấy nhà chúng ta phải chịu đựng bao nhiêu uất ức vì bọn họ? Hiện tại càng được nước lấn tới, dám thẳng tay động thủ với mấy nhà chúng ta, hừ!"  

             Trác Uyên còn chưa dứt lời, Long Cửu đã hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Trước kia chúng ta lấy đại cục làm trọng, có lẽ không dám liều mạng với bọn họ. Nhưng hiện tại đã có huynh đệ ngươi tọa trấn, lấy thực lực hôm nay của Lạc gia, hoàn toàn có thể chiến với bọn họ một trận. Hôm nay chúng ta lấy ngươi dẫn đầu, cùng bọn họ cá chết lưới rách, dù sao bọn họ cũng không muốn cho chúng ta một con đường sống!"   

             "Không sai, cùng bọn họ cá chết lưới rách!"  

             Long Cửu vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức hét lớn hưởng ứng. Trước kia những người này là đệ tử của Ngự Hạ Gia Tộc, hiện tại cũng là người mất nhà mất cửa, có thể nói là những kẻ liều mạng chân chính, không tiếc cả người trầy da tróc thịt cũng dám kéo Hoàng đế xuống ngựa, có chuyện gì không dám làm?  

             Huống hồ, lần này hai bên sống mái với nhau cũng là một cơ hội tốt để trọng chấn gia tộc, sao bọn họ có thể buông tha? Tất nhiên là muốn nhanh chóng khai chiến!   

             Thế là chiến ý của tất cả mọi người lại càng vang dội!  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên tia sáng, khóe miệng nhếch lên một độ cong nguy hiểm. Điều hắn muốn chính là cái này!  

             Trác Uyên nâng tay ra hiệu, chờ tất cả mọi người an tĩnh lại mới cất cao giọng nói: "Chư vị yên tâm, người hiểu rõ chúng ta nhất định sẽ biết tổ huấn của Lạc gia chúng ta là gì, chỉ có hai chữ nhân nghĩa! Chư vị đều là người đưa tay giúp đỡ Lạc gia ta lúc sa sút, đại ân đại đức này Lạc gia chưa từng dám quên. Lúc này các vị gặp nạn, Lạc gia tất nhiên sẽ đứng ra lấy lại công đạo cho các vị. Hôm nay lão tử hạ chiến thư, chúng ta sẽ sống chết với bọn họ!"  

             "Hay, hay lắm!" Đám người giơ nắm đấm reo hò, cao giọng đáp lời.  

             Cũng có người cảm thán, Trác quản gia quả là người nghĩa khí, Lạc gia đúng thật là thấu tình đạt lý, không hổ là dòng dõi thư hương.  

             Lạc Minh Viễn nghe được những lời này, gương mặt có hơi đỏ lên, còn chư vị trưởng lão Lạc gia cũng toát mồ hôi đầm đìa như thác chảy.  

             Tổ huấn Lạc gia quả thật chú trọng nhân nghĩa, điểm này bọn họ nhìn qua Lạc Minh Ngọc và Lạc Minh Viễn là biết được. Chỉ có điều bây giờ gia tộc này đã rơi vào tay Trác Uyên, làm gì còn có thứ gọi là nhân nghĩa, lợi ích tối cao mới là mục tiêu hành động cuối cùng.  

             Tất cả mọi người ở chỗ này cùng lắm cũng chỉ là công cụ để Trác Uyên lợi dụng mà thôi. Chỉ có điều dưới mị lực to lớn và kỹ thuật diễn xuất của hắn, bọn họ lại cam tâm phục tùng mệnh lệnh, như những kẻ cuồng tín mù quáng chạy theo, đến chết không từ.  

             Nếu thật sự nói về nhân nghĩa, có lẽ bọn họ sẽ không ngại đi cùng một đường với Trác Uyên!  

             Chính là vì Trác Uyên đủ hèn hạ, có thể mang đến cho bọn họ lợi ích, bọn họ mới có thể một mực theo sát bước chân của hắn.  

             Cũng giống như điều Trác Uyên đã nói trước kia, trong thế giới mạnh được yếu thua này, nếu chỉ nói nhân nghĩa sẽ giống như Lạc gia lúc trước, bị diệt đến không sót một chút cặn!  

             Hiểu rõ được điểm này, trong mắt Lạc Minh Viễn lóe lên tia sáng, cũng đứng dậy trịnh trọng nói: "Các vị, hiện tại ta xin lấy danh nghĩa gia chủ Lạc gia vạch ra chiến thư, thảo phạt Đế Vương Môn, đòi lại công đạo cho chư vị!"  

             Giọng nói lanh lảnh mà uy nghiêm này vừa dứt, con ngươi của tất cả mọi người trong sảnh lại cuồng nhiệt thêm lần nữa. Trác Uyên xoay người nhìn kỹ hắn, âm thầm gật đầu, tiểu tử này rốt cục cũng đứng lên rồi.  

             Nếu phía sau quang minh không có hắc ám chèo chống, quang minh cũng chỉ là một vốc cát vụn mà thôi…  

             Ở một nơi khác, Đế Vương Môn cũng đã định ra chiến thư, gửi tới mục tiêu cuối cùng của bọn họ, Lạc gia. Sau khi thương nghị, đám người lục tục tản ra.  

             Nhưng U Minh còn chưa đi được mấy bước, bóng dáng Lãnh Vô Thường đã xuất hiện trước mặt hắn ta, cười nói: "U Minh tiên sinh, nghe nói ngươi rất thân với Nhị hoàng tử?"  

             "Đúng vậy, hắn ta rất tín nhiệm ta!" U Minh gật đầu nói.  

             "Tốt lắm, vậy trước tiên mời ngươi quay về bên người Nhị hoàng tử. Mặc dù chúng ta đã đạt được nhận thức chung với Gia Cát Ngọc Long, nhưng lão hồ ly này không đáng tin, vì lý do an toàn, chúng ta vẫn cần đề phòng trước. Dù sao sắp tới chúng ta sẽ phải khai chiến với Lạc gia, lão phu tuyệt đối không hy vọng bị hoàng thất núp sau làm ngư ông đắc lợi!"  

             Con mắt U Minh khẽ híp lại, đã biết suy nghĩ trong lòng lão ta. Hắn ta nhếch miệng, thản nhiên gật đầu: "Ha ha ha… Ngươi và Trác Uyên nghĩ thật giống nhau!"  

             Lãnh Vô Thường không khỏi sững sờ, sau khi nhìn sâu vào mắt hắn ta một cái mới đột nhiên cười to thành tiếng: "Ha ha ha… Thì ra là thế, xem ra hắn cũng cho ngươi một vé lên thuyền thoát thân…”

Advertisement
';
Advertisement