Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hai phong chiến thư như mọc cánh, bay khắp phố lớn ngõ nhỏ Thiên Vũ, nhất thời gây xôn xao cả nước!  

             Đế Vương Môn, thân mang hoàng mệnh, tự xưng là thầy của vua, trước tiên phải nắm lấy chữ lý, dẫn binh thảo phạt kẻ phản nghịch Trác Uyên và những người có liên quan đến Lạc gia, thề phải chém giết tận gốc những tên loạn thần tặc tử đó, trả lại sự bình yên cho Thiên Vũ.  

             Trác Uyên lại bắt trước, công bố Đế Vương Môn là bầy tôi gian thần tiểu nhân, che dấu phán đoán của vua, dối trên gạt dưới, chèn ép Ngự hạ gia tộc, vô số tội ác, tội lỗi nhiều không kể xiết. Là Ngự hạ thế gia thứ tám, Lạc gia phải gánh vác trọng trách cần vương gương mẫu, diệt trừ lũ gian thần phản bội này, trả lại bình yên cho triều đình và dân chúng. Lại cũng đổi trắng thay đen để chiếm lấy chữ lý!  

             Bây giờ, những gia tộc thế tục đó, chắc chắn những người dân bình thường nhìn không hiểu rồi.  

             Dù sao, Thiên Vũ cũng là thiên hạ của Vũ Văn gia, ai có thể xuất quân thay mặt triều đình thì đó mới là bên chính nghĩa.  

             Vốn dĩ Trác Uyên đã bị Hoàng gia truy nã từ lâu, Đế Vương Môn phụng mệnh tiêu diệt quân giặc, là chuyện không thể hiểu rõ hơn được nữa. Nhưng hiện tại, dựa theo chiến thư của Trác Uyên, dường như là Đế Vương Môn buông lời gièm pha, mới khiến Hoàng Đế đưa ra quyết định sai lầm.  

             Chiếu theo nguyên tắc trung thần thường bị gian thần hãm hại oan uổng, Trác Uyên nhanh chóng trở thành trung lương bảo hộ Hoàng Đế, nguyên nhân hắn bị truy nã, cũng hoàn toàn là bị Đế Vương Môn hãm hại. Với lại, bây giờ Hoàng Đế vẫn còn bị Đế Vương Môn lừa gạt!  

             Hắn chỉ muốn thanh trừ kẻ nịnh thần gian đối, để Hoàng Đế thân là người quân tử tránh xa kẻ tiểu nhân, mới muốn thảo phạt Đế Vương Môn!  

             Như vậy, nguyên cớ của Trác Uyên dường như cũng khá đầy đủ, trong nháy mắt hình tượng đã trở nên cao hơn. Nhưng mọi người không tránh được hoang mang, hai bên, cuối cùng ai mới là trụ cột thực sự của đất nước, trung thần bảo hộ triều đình đây?  

             Tại thời điểm này, Hoàng thất cần phải làm rõ. Nhưng vào lúc này, Hoàng thất cũng như người câm, không vì Đế Vương Môn nói một lời!  

             Phải biết, ý chỉ bao vây và tiêu trừ Trác Uyên này do chính Hoàng Đế hạ, nhưng hiện tại lão ta lại giả vờ không biết gì, rõ ràng là trong đó có gian dối!  

             Không sai, đây là điểm cao minh của Hoàng Đế, hồ đồ hiếm thấy!  

             Trong lúc này nếu như phân rõ trung thần và gian thần, vậy sau này lão ta lấy đâu ra lý do để ra tay với cả hai bên, đây không phải là tự đeo gông cùm cho chính mình sao, rơi vào thế bị động!  

             Còn không bằng như bây giờ, để bọn họ chiến đấu cùng nhau, đến cuối cùng khi cả hai bên cùng chịu thiệt hại, rồi mới tiêu diệt. Khi đó, cần ai trung thành, phải ai phản bội, chẳng qua chỉ một câu câu của Hoàng Đế là đủ rồi sao?  

             Bàn tính của Hoàng Đế đánh rất tinh vi, mọi người trong thiên hạ cũng bị sương mù che mắt, không rõ có ý tứ gì trong đó. Thế nhưng bọn họ chỉ biết một điều, đúng là mấy tháng gần đây, Lạc gia và Đế Vương Môn đều đang điên cuồng càn quét thế lực của đối phương.  

             Tích lũy nghìn năm của Gia tộc ngự hạ, gần như chỉ trong nháy mắt, ngay lập tức bị hai bên dàn thành đất bằng, không hề dấu diếm thực lực, cho đến lúc này chỉ còn lại hai nhà này.  

             Những gia tộc thế tục này, tốt hơn hết là đừng động vào hai hung thần to lớn này, cùng lắm thì đợi sau khi bọn họ phân định thắng bại, rồi lại đến ôm cái đùi to cũng không muộn!  

             Mặc dù làm như vậy, hàm lượng vàng* có thấp hơn một chút, nhưng còn hơn đứng nhầm bên rồi bị ngộ sát!  

             *Hàm lượng vàng: ý chỉ giá trị nội tại của hành động/sự vật.  

             Tuy rằng đám người Hoàng Đế khôn khéo, nhưng trên đời cũng không có nhiều kẻ ngu xuẩn như vậy, sẽ trong giờ phút quan trọng nhào vào chính giữa vòng xoáy. Bất kể ai chính ai tà, dù sao chỉ cần chiến thắng, đó tuyệt đối là chính nghĩa...  

             “Lão bất tử, lúc này lại giả câm giả điếc với lão phu. Là ngươi để cho lão phu đối phó Trác Uyên, bây giờ đến cả cái địa vị đứng đắn cũng không cho, thật sự là không có lý lẽ!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên bừng bừng phẫn nộ mắng một câu, gương mặt cũng bị tức đến xanh mét rồi.  

             Lãnh Vô Thường lại chỉ khoát tay áo, cười nói: "Môn chủ nguôi giận, không phải chúng ta đã đoán trước chuyện này từ lâu rồi sao? Hoàng thất này cứ muốn làm ngư ông hưởng lợi, sao có thể để cho chúng ta lấy danh nghĩa cần vương cơ chứ? Nếu không, nếu dùng thứ này để tuyển quân, chẳng phải chúng ta sẽ hùng mạnh hơn sao? Hơn nữa, hắn lại khó lấy cớ để đối phó với chúng ta! Chỉ e rằng lúc này hắn đã suy nghĩ về điều đó, đồng thời tóm gọn chúng ta và Trác Uyên!"  

             "Hừ, hắn nghĩ đẹp lắm, lại một lần nữa lão phu khiến hắn không kịp ra tay, hậu phương đã châm lửa cho ta!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên phẫn nộ đập bàn, lớn tiếng mắng chửi.  

             Lãnh Vô Thường nở nụ cười mỉm, trong mắt lão ta lóe lên ánh sáng khôn ngoan.  

             Mà lúc này Trác Uyên vừa thản nhiên kiêu ngạo, vừa im lặng chờ khai chiến. Cục diện bây giờ, lại còn phản ứng của Hoàng thất, hắn đã đoán được từ trước. Chính vì vậy, hắn mới tuyên bố chiến thư căn chính miêu hồng* như vậy, ra vẻ như kiểu vô cùng trung thành, dù sao cũng không ai vạch trần.  

             *Căn chính miêu hồng – 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình “đỏ hay không đỏ”, “chính hay không chính” trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.  

             Bằng không, trước tiên để cho Đế Vương Môn dội một chậu nước bẩn lên người hắn, sau đó dùng danh nghĩa cần vương, không kiêng nể gì bành trướng thế lực, nhất định hắn sẽ bị động!  

             Như hiện tại, vô cùng tốt!  

             Khà khà khà... Lão tử không phải người tội ác tày đình, ngươi cũng chẳng chính nghĩa đến đâu! Mọi người ai cũng tám lạng nửa cân, tự sẽ có một cuộc đấu tranh công bằng!  

             Đối với Hoàng thất muốn thu lợi từ đó? Hừ hừ, hậu phương của lão ta cũng chẳng mấy vững chắc!  

             Khóe miệng nhếch lên một vòng cung xấu xa, Trác Uyên nhảy lên cao nhìn xa xăm, nhìn về phía Đế đô, trong lòng tràn đầy tự tin với trận quyết chiến này...

Advertisement
';
Advertisement