Xì xì xì!
Từng tia chớp hóa thành từng luồng điện ngoằn ngoèo, nổ tán loạn trên mấy cỗ thi thể đang nằm ở kia. Những vật liệu luyện khí và mấy đôi cánh chim bên cạnh cũng lóe lên ánh sáng chói lọi. Sau đó tất cả bỗng nhiên biến thành một dòng chất lỏng chảy tới chỗ mấy cỗ thi thể, chỉ trong chốc lát đã dung nhập hoàn toàn.
Hình như tất cả những thứ này không khác gì trận luyện thể của Trác Uyên năm đó. Giống y hệt nhau, nhưng lại dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao năm đó là luyện thể trên cơ thể sống, hiện tại chỉ là luyện chế thi thể, không đau không hại, không cần lo lắng đến việc bởi vì nguyên thần tan vỡ mà thất bại.
Cho nên Trác Uyên cũng to gan hơn, đồng thời luyện chế hơn một ngàn thi thể.
Đợi sau khi tất cả thi thể đều dung hợp xong xuôi, bề mặt da vốn khô quắt đã sáng bóng rực rỡ như kim loại, Trác Uyên mới làm một thủ quyết, quát lớn: "Di hình hoán vị, thần thức quy nguyên, lên!"
Đùng đùng đùng!
Từng nhân trụ hai bên thi thể bỗng nhiên nổ tung, máu thịt văng tung tóe, phân tán khắp nơi. Nhưng từ thể nội của những nhân trụ kia lại đồng thời phát ra tia lửa yếu ớt, lóe lên ánh sáng xanh âm u, rồi run lên một cái.
Trác Uyên lại làm thêm một thủ quyết nữa, những tia lửa xanh kia vèo một tiếng, tất cả chui vào trong mấy cỗ thi thể đặt ở hai bên. Cũng trong nháy mắt này, những thi thể kia bắt đầu run lên, mí mắt cũng hơi giật giật.
Đồng tử Trác Uyên bỗng nhiên ngưng tụ, lại đánh ra một thủ quyết, những cỗ thi thể kia đồng loạt há miệng ra. Trác Uyên cong ngón tay bắn liên tục, trong nháy mắt từng viên đan dược đã rơi vào miệng bọn họ.
"Tan nguyên hợp nhất, thiên linh quy vị, lên!"
Trác Uyên hít một hơi thật sâu, đánh ra một thủ quyết nữa. Chỉ nghe thấy từng tiếng ầm vang dội liên tiếp phát ra, cả bầu trời bắt đầu nổi lên ánh chớp, từng tia sấm sét liên tục đánh xuống mặt đất.
Toàn bộ ngọn núi đều bị chấn động, bốn đại trận hộ sơn quanh núi Hắc Phong cũng bắt đầu có khuynh hướng sụp đổ.
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đám người ở thành Phong Lâm đều bất giác hiện ra vẻ hoảng sợ. Dị tượng trời đất quỷ dị này cứ như sắp đến ngày tận thế, trời cao đang muốn hủy diệt tất cả sinh linh trong thiên hạ.
Mặt đất chấn động khiến Trác Uyên loạng choạng không ngừng. Hắn khẽ cau mày, nhưng trong lòng đã hiểu đây rõ ràng là thiên kiếp giáng thế.
Một khi có vật đất trời không dung giáng thế, nó đều phải chịu thiên kiếp hủy diệt để tránh gây ra tình cảnh sinh linh đồ thán. Đây là lẽ trời. Bây giờ Trác Uyên luyện chế chiến khôi (1) đã là làm chuyện nghịch thiên, tất nhiên sẽ khiến trời cao trách phạt.
(1) Chiến khôi: Con rối dùng để chiến đấu.
Nhưng mà hắn vất vả trăm đường mới chuẩn bị xong binh, sao có thể để thiên kiếp làm hỏng dễ dàng như thế được?
Hắn đã dám luyện chế, tất nhiên sẽ có phương pháp bảo toàn những chiến khôi này.
Thế là Trác Uyên lại nhanh chóng làm thủ quyết với bốn phía xung quanh. Chỉ một thoáng sau, bốn đại trận hộ sơn đồng thời khởi động, mặt đất quanh thành Phong Lâm cũng ồ ạt chuyển thành màu đen kịt trong nháy mắt, bên trên xuất hiện từng luồng khí đen chuyển động uốn lượn. Những tia sét trên chín tầng mây vừa đánh xuống luồng khí đen kia đều biến mất không còn bóng dáng trong nháy mắt.
"Che thiên nhãn, trốn nhật nguyệt, linh trận cấp mười, Ám Ảnh Tiềm Long Trận!"
Trác Uyên rống một tiếng thật to, những luồng khí đen kia đột nhiên dồn lại một chỗ như sóng biển, nhào tới mấy chiến khôi, chỉ trong nháy mắt đã nhấn chìm toàn bộ bọn chúng trong rừng khí đen cuồn cuộn.
Đợi cho đến khi khí đen tản đi, trước mắt Trác Uyên đã là một mảnh đất trống bằng phẳng, đội binh giấu trong động đã không còn bóng dáng của một chiến khôi nào. Giống như những chiến khôi kia chưa từng xuất hiện trên cõi đời.
Hình như sấm sét trên bầu trời cũng vì đột ngột mất mục tiêu tấn công mà không khỏi sững sờ ngừng lại. Đám mây đen đậm như mực có hơi run lên, sau đó dần dần tản ra.
Mặt đất cũng bắt đầu khôi phục lại sự yên tĩnh, không còn chấn động nữa, toàn bộ thành Phong Lâm lại trở về với khung cảnh bình yên an lành. Chỉ là dị tượng đáng sợ vừa mới xảy ra kia đã khiến trong lòng tất cả mọi người trở nên bất an mãnh liệt.
Trác Uyên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, không khỏi lau mồ hôi trán, cảm thấy may mắn.
May mà hắn có dự đoán từ trước, Lạc gia được phong làm Bát Thế Gia, có quyền khai thác linh khoáng, hắn mới có thể gom được nhiều linh thạch như vậy, bày ra một linh trận cấp mười ở chỗ này, che dấu thiên cơ.
Nếu không, không chỉ có tâm huyết của hắn hoàn toàn bị uổng phí, mà ngay cả đại bản doanh này cũng có khả năng bị thiên kiếp diệt gọn, vậy chẳng phải là cái được không bù đủ cái mất sao!
Có điều, trời cao có đức hiếu sinh cũng chỉ vào đúng thời khắc có vật lạ giáng lâm mới hạ thiên kiếp để ngăn cản, chứ nếu đợi đến khi nó đã thành hình, ông trời cũng đành được chăng hay chớ, mặc ngươi tồn tại.
Với Ám Ảnh Tiềm Long Trận, tạm thời Trác Uyên có thể giấu những chiến khôi này đi. Đợi cho đến khi linh thể hợp nhất, chiến khôi hình thành, hắn cũng không cần phải lo lắng có thiên kiếp đánh xuống nữa.
Đến lúc đó, hắn sẽ sở hữu mười vạn binh hùng mạnh, vó ngựa đạp Trung Nguyên, chiếm giữ toàn thiên hạ!
Ha ha ha…
Nghĩ tới đây, Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng, nhìn thoáng qua hang động giấu binh này rồi quay người rời khỏi. Còn dị tượng trời đất đầy quỷ dị kia vẫn mãi là một bí ẩn lưu lại trong lòng mỗi người.
Hơn nữa mấy tháng sau đó đều sẽ có một hồi như vậy. Trác Uyên không nói, bọn họ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết ôm nghi hoặc trong lòng, cứ như đến quỳ thủy (2), đúng giờ đúng chỗ chờ đón dị tượng này xảy ra.
(2) Quỳ thuỷ: Kinh nguyệt (Bản raw nó để là bà dì mà chị thấy từ đó với kinh nguyệt hiện đại quá nên chị để từ cổ đại hay dùng. E có từ nào hợp hơn thì thay giúp chị nhá)
Dù sao cũng không gây ra tổn thất gì, bọn họ cũng không tiện mà so đo.
Cứ như vậy, lại thêm mấy tháng trôi qua.
Vào lúc này, Đế Vương Môn mang theo mấy thế gia U Minh Cốc, Dược Vương Điện, cả một đường thế như chẻ tre, rất nhanh đã hạ được Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ.
Sau khi hai nhà kia thấy được thảm cảnh Hoa Vũ Lâu bị bao vây, biết địch nhân thế mạnh người đông, bọn họ cũng không dám liều mạng nữa, ngay từ đầu đã ôm suy nghĩ chạy trốn. Cho nên khi Đế Vương Môn đến công phạt, hai nhà không hề cố gắng phản kháng mà trực tiếp phủi mông bỏ chạy. Kết quả là Đế Vương Môn cần chưa đầy một tuần đã dẹp xong hai đại thế gia.
Chỉ có điều so với Hoa Vũ Lâu, nhân mã còn sót lại của hai nhà cũng tính là hoàn chỉnh, không có quá nhiều tổn thất.
Mà kẻ không biết xấu hổ như Trác Uyên cũng nhờ vào đó kiếm được không ít lời. Chẳng những thừa cơ dẹp được hang ổ của Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm, bới mộ tổ nhà bọn họ, mà ngay cả mộ tổ của minh hữu hắn cũng không buông tha.
Nhìn chung chính là Đế Vương Môn vừa hạ xong một nhà, quay người bỏ đi, người của hắn phái tới đã ra tay bới mộ.