"Sao vậy Mụ Mụ?" Mọi người thấy vậy đều cảm thấy nôn nóng, nói to.
Vẻ mặt bất giác có phần tối tăm, Mụ Mụ thở dài lắc đầu không biết làm sao: “Chao ôi, đây là Ngọc Giản do mấy người Long Các chủ gửi đến. Lần hành động tấn công thành trì của chúng ta thực sự có sự tham dự của Đế Vương Môn. Chỉ có điều bọn họ không tập trung một chỗ với U Minh Sơn Cốc mà ở phía sau chặn đánh viện binh. Long Các chủ nói bọn họ đã cố gắng vượt qua nhưng thiệt hại vô cùng nghiêm trọng không thể không rút lui, muốn chúng ta tự cầu phúc cho bản thân!"
"Cái gì?"
Hoảng sợ là không thể nào tránh được, các vị Lâu Chủ nhìn nhau mà vẻ mặt ai nấy đều tối tăm mù mịt lắc đầu cười khổ. Ban đầu các nàng cố thủ ở đây, niềm hy vọng duy nhất là chờ đợi viện binh đến.
Nhưng không ngờ đến cả viện binh cũng đã bị chặn đánh đến mức không thể tiến lên, đích thực đã rơi vào tình thế không có lối thoát.
Giờ đây dù các nàng liều chết cố thủ nơi này, nếu không cầm cự được vài tháng thì vẫn rơi vào cảnh người thì chết, thành thì phá.
Hoa Vũ Lâu không giữ được nữa rồi!
Nghĩ đến đây trong lòng mỗi người đều vô cùng xót xa, vẻ mặt ảm đạm như đã chết.
Mụ Mụ im lặng suy nghĩ, trong mắt bất ngờ lóe lên tia sáng, dường như đã hạ quyết tâm cao giọng nói: "Các Lâu Chủ nghe lệnh đêm nay chia quân thành năm đường đột phá vòng vây. Thành Hoa Vũ này chúng ta từ bỏ. Sau đó hội hợp với nhau tại Thành Phi Vân cách đây nghìn dặm!"
"Mụ Mụ, ngài..."
"Không nói nhiều nữa, mặc dù làm như vậy rất nguy hiểm có khả năng cao toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Nhưng còn hơn là ngồi chờ chết, thà nhân lúc còn chưa quá muộn thì thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này sớm chút. Đến nay chúng ta vẫn còn mấy chục trận pháp, trong một lúc rất khó để công phá. Chính vì như vậy bọn họ mới không nghĩ đến chuyện chúng ta sẽ hành động mạo hiểm. Lúc này đột phá vòng vây mới có khả năng thành công. Nếu qua hai tháng nữa có thể bọn họ sẽ tăng cường cảnh giới!" Đôi mắt Mụ Mụ híp lại, vạch kế hoạch như một con cáo già.
Mọi người cùng nghe, sau khi tự đánh giá thì đều gật đầu.
Dù nhìn qua việc này thì rất mạo hiểm nhưng cho đến lúc này đây là lựa chọn có nhiều hy vọng nhất. Nếu bọn họ còn chần chừ thêm nữa có lẽ sẽ bỏ qua cơ hội này.
Thế là các vị Lâu Chủ dồn sức ôm quyền khom lưng trước Mụ Mụ: "Cẩn tuân mệnh lệnh của Mụ mụ..."
Đêm đến, vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, thỉnh thoảng có đám mây đen trôi qua che dấu một phần ánh trăng lạnh lẽo. Ngoài Thành Hoa Vũ, trải qua một ngày tiến công thảo phạt thì đệ tử ba nhà đã vô cùng mệt mỏi chỉ để lại mấy trăm người canh gác, tất cả những người còn lại đều quay về nghỉ ngơi.
Đúng lúc này có vài tiếng xé gió vù vù vang lên, một vị Lâu Chủ dẫn theo hơn một nghìn đệ tử dùng bóng đêm làm lá chắn, trong chớp mắt đã ra khỏi thành. Giống như báo đen đi săn, mọi người hành động nhanh chóng, trước khi người canh gác kịp phản ứng lại đã tiến sát.
"A, địch... hức..."
Đồng tử co lại, đệ tử đứng gác của ba nhà vừa mới hét lên đã bị đệ tử Hoa Vũ Lâu vung tay lên chém chặt đứt cổ họng, đôi mặt trợn trừng ngã xuống, máu loãng ào ạt chảy trên mặt đất nhanh chóng không còn hơi thở.
Đệ tử Hoa Vũ Lâu chia ra ba đến năm người một nhóm, mỗi một nơi đều im lặng thu hoạch tính mạng của địch nhân, bảo đảm không để lộ sơ hở.
Dù vậy cẩn thận mấy cũng có lúc phạm sai lầm.
Một người đệ tử trong lúc ngã xuống đã bất ngờ lấy ra một miếng Ngọc Giản, ném mạnh vào không trung.
Trong nháy mắt Ngọc Giản hóa thành tia sáng bay vút đến chân trời sau đó vang lên tiếng nổ ầm ầm, một chùm sáng rực rỡ nổ tung tóe trong bầu trời đêm.
Vị Lâu Chủ này ngoảnh đầu nhìn lại, mặt bất giác tái nhợt, hét lên: "Không ổn, bị lộ rồi! Các tỷ muội không cần che dấu nữa, chúng ta cùng nhau xông lên, phô trương thanh thế lên nào!"
Xông lên!
Vừa dứt lời, hơn một nghìn đệ tử còn lại không hành động âm thầm nữa, ngược lại tập trung kêu gào lao đến nơi ba nhà đóng quân như thủy triều.
U Minh Thành phụ trách nhân mã ba nhà nhận thấy động tĩnh vội vàng chạy ra xem xét tình hình, chỉ huy đệ tử xông lên đón địch. Chờ đến khi nhìn rõ chỉ có khoảng nghìn người tiến đến tấn công, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta nói đám nữ nhân bọn họ đêm khuya tập kích doanh trại cũng không biết đường dẫn theo nhiều người một chút! Đội ngũ chỉ có nghìn người như vậy không bõ dính răng chúng ta, ha ha ha..." Lâm Như Phong bĩu môi khinh thường, điềm nhiên như không nói.
Nghiêm Bá Công cũng gật đầu đồng ý, cười vui vẻ: "Chính xác là như vậy, hình như người dẫn đầu là một Lâu Chủ bình thường mà thôi, cho dù các nàng may mắn tấn công đến nơi này của chúng ta, vậy thì thế nào? Bà già Sở Bích Quân kia vẫn luôn thông minh quyết đoán, từ lúc nào lại trở nên nhu nhược như vậy? Muốn tập kích doanh trại thì phải dẫn theo nhiều người, nếu không thì đừng phái một đội ngũ nhỏ như thế, không có nửa phần tác dụng!"
"Cũng không thể nói như vậy, ngộ nhỡ các nàng có ý đồ khác thì sao? Theo ý lão phu nên bắt sống Lâu Chủ kia để tra hỏi cho rõ ràng, đây có lẽ là công lao lớn đấy!" Trong mắt U Minh Thành lóe lên tia sáng, có chút ám chỉ nói.
Hai người Nghiêm Bá Công nghe thấy thế thì trong lòng cũng có phần lung lay rồi nhìn nhau âm thầm gật đầu.
U Minh Thành nói cũng có lý.
Thế là hai người không nói thêm gì nữa cùng nhau xông lên. Với thực lực của hai người bọn họ ai xông lên trước cũng được, không phải chỉ là bắt sống thôi sao?
Nhưng U Minh Thành không hề suốt ruột, dường như hắn ta đã biết trước mọi chuyện, khóe môi vẽ lên độ cung xấu xa.
Rầm!
Lâm Như Phong hành động nhanh nhẹn đến trước, chỉ đánh ra một chưởng đã có thể đánh vị Lâu Chủ kia bay ra ngoài, vẻ mặt nhanh chóng phờ phạc, có vẻ đã bị đánh trọng thương rồi.
Lâm Như Phong cười châm biếm nhìn Nghiêm Bá Công đuổi đến sau, đắc chí nói: "Ha ha ha... Xem ra công lao này đã thuộc về lão phu rồi!"
"Hừ, chạy còn nhanh hơn thỏ, đối thủ lại còn là trứng mềm* để cho ngươi dễ dàng nhặt được. Có điều đến cùng công lao là to hay là nhỏ còn chưa chắc chắn!" Nghiêm Bá Công cười lạnh cảm thấy có chút không cam lòng.
*Trứng mềm (软蛋) là một sự ví von về người hèn nhát và yếu đuối.