Nhìn thấu sự nghi ngờ trong mắt Hoàng Phổ Thiên Nguyên, Lãnh Vô Thường khẽ cười ra tiếng: "Ha ha a... Dưới cái nhìn của lão phu, toàn bộ sự việc như sau. Hoàng Đế để Hộ Long Thần Vệ thúc giục chúng ta nhanh chóng động thủ tấn công, sau khi nhận được kế hoạch trong ba nhà tấn công Hoa Vũ Lâu trước tiên của chúng ta thì tìm cách truyền tin cho Trác Uyên. Tên tiểu tử Trác Uyên vô cùng thông minh, biết rằng bị động bị đánh thì đồng minh của hắn sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn. Cho nên dứt khoát chủ động ra trận diệt U Minh Sơn Cốc."
"Còn Hoàng thất thấy hắn hành động như vậy thì để Hộ Long Thần Vệ đưa ra kế hoạch vây một điểm đánh viện binh. Mục đích không phải để vây bắt Trác Uyên mà là cho hắn thời gian diệt trừ hai nhà Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm. Tính toán lớn nhất của Hoàng thất không phải là tiêu diệt một trong hai nhà chúng ta mà là muốn để cả hai bên cùng phải chịu thiệt hại. Cho nên thực lực của hai bên không thể cách biệt quá lớn!"
Lời Lãnh Vô Thường vừa nói cũng không cách chân tướng quá xa, nhưng có một điểm lão ta tuyệt đối không thể nào nghĩ đến.
Kế hoạch của bọn họ được dựng trên cơ sở thông tin cướp đoạt từ hệ thống tình báo của Lạc gia, sau khi Trác Uyên biết mới tặng tin tức cho Hoàng Đế để Hoàng Đế cản bước chân của bọn họ.
Toàn bộ những điều này đều do Trác Uyên nắm quyền chủ động mà không phải do Hoàng thất cố ý làm.
Chỉ có điều chuyện này không thể trách Thần Toán Tử tính toán không tinh tế và tuyệt diệu được, vì có sự tồn tại của Nhân Trụ là bí pháp riêng biệt của Trác Uyên. Cho dù lão ta có nghĩ nát óc cũng không bao giờ nghĩ ra được trên đời này lại có thể có sự tồn tại kì ba* như vậy.
*Kì ba: chỉ hành động hoặc con người kỳ lạ và khó hiểu.
Vậy nên lão ta có thể đoán được đến đây đã rất hiếm thấy rồi!
Hít sâu, Hoàng Phổ Thiên Nguyên gật đầu thốt ra lời mắng thầm: "Tên Hoàng Đế chết tiệt, lão tính toán tốt lắm! Hừ sao lão phu có thể trúng kế của ngươi? Nếu Trác Uyên đã không đến, lão phu còn ở đây đánh viện binh gì nữa? Người đâu, tất cả theo lão phu đi đoạt lấy Hoa Vũ Lâu. Sau đó tiếp tục tiêu diệt Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ, như vậy thì lão phu vẫn nhanh hơn Trác Uyên. Bất ngờ đánh hắn sau cùng để tóm lấy đầu của tên cẩu Hoàng Đế!"
"Khoan đã!"
Song khi lão ta vừa nói ra lời này Lãnh Vô Thường đã vội vàng xua tay nói: "Không được Môn chủ, đây là ý chỉ của Hoàng Đế chúng ra chỉ có thể làm theo không thể không tuân. Bằng không vốn Hoàng Đế còn đang tọa sơn, quan hổ đấu mà hai bên không giúp bên nào, rất có khả năng thấy Trác Uyên yếu thế hơn mà ngầm trợ giúp lão, chuyện này vô cùng bất lợi cho chúng ta!"
"Lo sợ cái gì? Cửu Long Kim Cương Thân của lão phu đã là thiên hạ vô địch..."
"Đây là lý do chính mà chúng ta càng phải cẩn thận hơn!" Hoàng Phổ Thiên Nguyên còn chưa nói hết lời, Lãnh Vô Thường đã vội vàng ngắt lời: "Bí thuật này của ngài chính là điểm mấu chốt để đối phó với Trác Uyên. Nếu bại lộ không đúng thời điểm để hắn ngửi thấy mùi sẽ cảnh giác. Với sự gian xảo của hắn, chỉ sợ chúng ta cũng khó thành công. Hơn nữa Môn chủ, chẳng lẽ ngài không muốn thu phục cái cây không có rễ này sao?"
Đôi mắt sáng lên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhìn Lãnh Vô Thường chăm chú, khóe miệng vẽ lên một ý cười khó hiểu: "Lãnh tiên sinh, lẽ nào ngươi định nói..."
"Không sai, dù kế hoạch của Trác Uyên rất độc ác nhưng cũng rất tuyệt diệu! Vì sao chúng ta không thể nhìn mèo vẽ hổ cũng sử dụng kế sách nhớ nhà này?"
Trên khuôn mặt hiện lên nụ cười quỷ quyệt, trong mắt Lãnh Vô Thường có tia sáng lóe lên, bình tĩnh nói: "Hắn muốn chúng ta giúp hắn diệt mấy nhà Hoa Vũ Lâu, chúng ta làm giúp hắn là được. Thế nhưng không phải hắn cũng đang giúp chúng ta diệt mấy nhà U Minh Sơn Cốc đó sao? Lúc này mấy người U Vạn Sơn đã trở thành cây không có rễ chỉ có thể quy phục vào Đế Vương Môn chúng ta, tiếp theo sẽ là Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm. Cuối cùng những người còn lại đều là cao thủ có công công thành đoạt đất, khai hoang lập địa cho Môn chủ. Nếu không nhân thời cơ thu phục chẳng phải là thật đáng tiếc hay sao?"
Mí mắt run lên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cân nhắc trong giây lát, quay đầu nhìn Lãnh Vô Thường nở nụ cười kỳ quái: "Ha ha ha... Lãnh tiên sinh ngươi nói chúng ta có nên cảm ơn Trác Uyên thật tốt khi cung cấp cho chúng ta diệu kế như vậy không? Nếu không có chuyện này chúng ta còn không biết có thể dùng thủ đoạn tinh vi như vậy thâu tóm cả bảy nhà, vả lại còn không khiến bọn họ oán hận."
"Ha ha a... Nên thế, vậy thì cho hắn được chết toàn thây đi để cảm ơn hắn có công hiến kế!" Lãnh Vô Thường cười nhạt, vuốt cằm trả lời.
Lông mày Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhếch lên nhìn thẳng vào mắt lão ta cũng cùng cười khoan khoái.
Thế là Hoàng Phổ Thiên Nguyên dẫn theo các cao thủ của Đế Vương Môn yên tâm làm Lã Vọng buông cần dùng danh nghĩa đánh viện binh cố thủ hậu phương, ngược lại khiến cho ba nhà liều mạng tấn công Thành Hoa Vũ vô cùng nhàn nhã.
Lúc này lại qua thêm mấy ngày chịu sự tấn công mạnh mẽ, dù Thành Hoa Vũ vẫn thành đồng vách sắt như trước nhưng các đệ cũng đã tử thương vô cùng nặng nề, đến Lâu chủ cũng đã chết sáu, bảy người.
Cứ tiếp tục như vậy dù có đại trận che chở cũng không chống đỡ được lâu.
Vù!
Nhưng mà khi mọi người hết hy vọng, bất ngờ một miếng Ngọc Giản màu xanh lục bay đến rơi vào lòng bàn tay Mụ Mụ.
Mụ Mụ mở to mắt nhìn bất giác vui mừng: "Tốt quá rồi đồng minh truyền tin đến rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Mọi người nghe thấy thế cũng đồng loạt nhìn sang, trong mắt hiện lên hy vọng.
Thế nhưng khi Mụ Mụ đưa nguyên thần vào trong Ngọc Giản đọc đi đọc lại nội dung bên trong sắc mặt bỗng trở nên cương cứng, tay run lên, miếng Ngọc Giản lạch cạch rơi trên mặt đất, chớp mắt vỡ thành nhiều mảnh nhỏ...