"Lãnh tiên sinh, tình hình gần đây thế nào?"
Trong một gian phòng nhỏ thanh nhã và yên tĩnh, Lãnh Vô Thường đang ngồi bên bàn cau mày suy nghĩ, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười to đi vào, thản nhiên nói: "Bây giờ đã hơn ba tháng kể từ khi bao vây tấn công Hoa Vũ Lâu, thế nhưng chỉ toàn tôm cua cá, vô cùng buồn tẻ và nhạt nhẽo. Chẳng biết lúc nào con cá lớn kia mới mắc câu! Lãnh tiên sinh, ngài đoán xem bây giờ con cá lớn kia đang nghĩ gì được không?"
Nhanh chóng đứng dậy sau đó khom người cúi đầu, Lãnh Vô Thường mới thở dài chân mày cau lại: "Khởi bẩm Môn chủ, e rằng mọi chuyện có phần không giống với kế hoạch ban đầu của chúng ta!"
"Vậy à, có chuyện gì không giống thế?" Nhướng mày lên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên lấy làm lạ hỏi.
Hít sâu, khuôn mặt Lãnh Vô Thường rất bình tĩnh giọng nói điềm nhiên: "Ban đầu chúng ta nghĩ ra cách bao vây đánh viện binh tấn công Hoa Vũ Lâu là giả, dùng nó làm mồi nhử câu con cá lớn Trác Uyên mới là thật. Muốn dẫn bọn Trác Uyên đến nơi này rồi dùng Cửu Long Kim Cương Thân Môn chủ tu luyện đánh cho hắn mất cảnh giác tóm gọn trong một lần. Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" Đồng tử Hoàng Phổ Thiên Nguyên run rẩy vội vàng nói.
Thở dài một hơi thở đầy hỗn loạn, Lãnh Vô Thường không biết làm sao đành lắc đầu: "Từ tình cảnh lúc này có thể thấy... hình như chúng ta rơi vào bẫy rồi!"
"Cái gì, bẫy cái gì?" Hoàng Phổ Thiên Nguyên giật mình, đùng một cái đứng lên.
Lãnh Vô Thường cười ra tiếng bất lực lắc đầu: “Kế sách mượn đao giết người!”
Trong lòng không hiểu rõ nên Hoàng Phổ Thiên Nguyên nhìn lão ta.
Nhưng Lãnh Vô Thường lại cười thoải mái và tiếp tục giải thích: "E rằng ngay từ ban đầu chúng ta đã đoán sai mục đích của Trác Uyên. Trác Uyên nhìn xa trộng rộng hơn những gì chúng ta nghĩ nhiều. Ban đầu chúng ta cho rằng để đảm bảo thực lực của bản thân hắn nên không thể không bảo đảm đồng minh của chính mình. Nhưng với tình hình hiện tại, Hoa Vũ Lâu bị bao vây lâu như vậy nhưng không một người Lạc gia nào ra mặt, có thể thấy hắn đã vứt bỏ Hoa Vũ Lâu. Cũng có thể hắn chỉ mong sao chúng ta diệt Hoa Vũ Lâu này giúp hắn!"
"Cái gì?"
Đồng tử co rút kịch liệt, thân thể Hoàng Phổ Thiên Nguyên bị tin tức này gây chấn động mạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ không thể tin vào điều đó: "Hắn muốn chúng ta diệt Hoa Vũ Lâu, tại sao lại như vậy, như thế có lợi gì cho hắn?"
"Hừ hừ hừ, chỗ tốt thì đương nhiên là nhiều!"
Trong mắt hiện lên ánh sáng khiếp người, Lãnh Vô Thường nhếch mép cười, nói lạnh lùng: "Cây không có rễ, dễ chặt nhất; người không có gốc, dễ nhớ nhà! Nếu Hoa Vũ Lâu còn tồn tại thì cho dù cuối cùng hắn thắng nhưng người Hoa Vũ Lâu vẫn là người Hoa Vũ Lâu, đồng minh vẫn là đồng minh như cũ. Nhưng nếu Hoa Vũ Lâu biến mất, vậy thì hắn có thể nhận nhóm người này thành người của mình sau đó thống nhất thiên hạ. Kế hoạch này thâm sâu độc ác. Dù có là lão phu cũng phải nhận thấy tình hình lúc này có sự bất thường mới có thể suy tính ra được. Kẻ tên Trác Uyên này đa đoan xảo quyệt, thật khủng khiếp!"
"Nếu như ta đoán không nhầm, hắn không những hy vọng chúng ta diệt Hoa Vũ Lâu mà còn hy vọng chúng ta tiện thể diệt luôn hai nhà Tiềm Long Các và Kiếm Hầu Phủ giúp hắn. Đến lúc đó hắn tập hợp nhân mã còn lại của ba nhà, mà người của ba nhà này còn chịu ơn huệ của hắn. Kế hoạch cây không có rễ là kế sách tru tâm!"
Nói đến đây, trên đỉnh đầu Lãnh Vô Thường cũng bất giác toát ra một chút mồ hôi lạnh.
Kế hoạch mưu mô độc ác này của Trác Uyên đúng là không nhận lục thân, tính toán nham hiểm dấu dao sau lưng. Nếu phong thủy luân chuyển thì bọn họ và Trác Uyên sẽ là đồng minh.
Đối mặt với một đồng minh sâu xa khó đoán, dù cho là Lãnh Vô Thường cũng có thể từng phút từng giây bị người ta ngấm ngầm tính toán, rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến điều này trong lòng Lãnh Vô Thường càng không nhịn được toát ra mồ hôi lạnh.
Kẻ tên Trác Uyên này là đồng minh nguy hiểm nhất thiên hạ!
Trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng bị chấn động mạnh, đồng tử vẫn không thoát khỏi sợ hãi mà co rút: "Tiềm Long Các là người đầu tiên bảo vệ Lạc gia, Trác Uyên đó và Sở Khuynh Thành của Hoa Vũ Lâu có một đoạn tình cảm, có sự liên quan như thế, hắn vẫn có thể quyết đoán mà ngấm ngầm hại hai nhà này như vậy sao?
"Cũng bởi vậy mới bộc lộ rõ ràng sự đáng sợ của Trác Uyên!"
Thở dài, Lãnh Vô Thường bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhân vật kiệt xuất của một thế hệ chỉ có cái nhìn toàn cục, sao có thể bị trói buộc bởi tình nghĩa trong quá khứ cơ chứ?"
Đầu Hoàng Phổ Thiên Nguyên gật nhẹ, vẻ mặt đứng đắn và nghiêm túc, nhưng rất nhanh lại nói ra điểm nghi vấn: "Nhưng làm thế nào hắn biết được tin tức trong ba nhà chúng ta sẽ tấn công Hoa Vũ Lâu trước?"
"Ha ha ha... Môn chủ, chẳng biết ngài còn nhớ hay không, ban đầu chúng ta định dùng tình thế nhanh như chớp chia quân ba đường đồng thời tấn công cả ba nhà. Cuối cùng ai là người đề nghị được ăn cả ngã về không, tập hợp lực lượng tập trung tấn công một nhà, dùng sách lược bao vây một nhà tấn công viện binh?" Lãnh Vô Thường cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ khôn khéo như một con cáo.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên trầm ngâm suy tư, nghĩ đến điều gì kêu lên: "Là Phương Nhất Bái!"
"Không sai, đúng là lão ta!"
Vuốt ve chòm râu Lãnh Vô Thường gật đầu thản nhiên: "Ban đầu khi lão ta đề nghị dùng sách lược này, lão phu không hề nhận ra có điểm bất thường. Có thể dụ Trác Uyên đến nhanh chóng loại bỏ được hắn cũng là bỏ được một tai họa lớn trong lòng. Nhưng đến lúc này nghĩ lại, ha ha... mới hiểu rõ đây là kế hoạch của Hoàng thất!"
"Cái gì, còn liên quan đến Hoàng Đế?"
"Đúng là như vậy!" Lãnh Vô Thường nhìn Hoàng Phổ Thiên Nguyên vì sơ suất mà hét ầm lên, tay vỗ vai bình tĩnh nói với lão ta.
Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên không chịu nghe, lấy làm lạ hỏi: "Không phải Hoàng Đế muốn mượn tay chúng ta tiêu diệt Trác Uyên sao, tại sao Hoàng Đế lại có quan hệ với hắn? Lẽ nào hai người ngự tiền vạch mặt đó là một vở kịch nhằm đối phó Đế Vương Môn chúng ta?"
"Không phải vậy, Môn chủ đừng nghĩ quá sâu xa. Lúc đó quả thực Hoàng Đế và Trác Uyên đã trở mặt với nhau, Hoàng Đế cũng có suy nghĩ diệt trừ Trác Uyên, chẳng qua lão ta còn muốn nhân tiện trừ khử luôn Đế Vương Môn chúng ta!"