Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Mụ mụ!" Mọi người thấy vậy, không khỏi kinh hoảng, vội kêu thành tiếng.  

             Nhưng Mụ mụ hơi khoát tay, khóc nói: "Do lão thân sai, liên lụy ba vị cung phụng bỏ mình. Nếu bà già này có thể coi trọng cảnh cáo của Lạc gia truyền tới, bố trí đường lui trước, há lại để cho ba vị cung phụng chết vì chiến đấu anh dũng cho Hoa Vũ Lâu?"  

             "Mụ mụ đừng như vậy, muốn trách thì trách Trác Uyên kia, là hắn ta phụ lòng chúng ta tin tưởng thư của hắn ta trước. Không chỉ là Mụ mụ, dù là chúng ta, sao chúng ta có thể tùy tiện tin tưởng tin tức hắn ta truyền tới?" Mẫu Đan Lâu chủ thấy vậy, bất giác lo lắng, vội vàng khuyên nhủ.  

             Nhưng Mụ mụ vung tay, nhắm hai mắt lại, hồi lâu sau mới mở mắt ra, khôi phục vẻ bình tĩnh lần nữa: "Ba vị cung phụng bỏ mình, đích xác là cái sai của lão thân này. Nhưng hôm nay Hoa Vũ Lâu nguy nan, không nên so đo chuyện này nữa. Đúng rồi, ba vị cung phụng tự nổ, Hoàng Phổ Phong Lôi kia như thế nào, tình trạng bên ngoài như thế nào?"  

             "Khởi bẩm Mụ mụ, Hoàng Phổ Phong Lôi trọng thương, đã trở về dưỡng thương, không thấy tăm hơi. Bên ngoài, đám người Nghiêm Bá Công bắt đầu tấn công, các tỷ muội đang ngăn cản, có thể phòng thủ trong chốc lát, tạm không có gì đáng ngại!"  

             "Đại cung phụng Đế Vương Môn cũng xuất hiện, Đế Vương Môn không xuất hiện sao?" Mụ mụ hỏi tiếp.  

             Trước đó, nữ nhân tới báo tin hết sức khẳng định mà lắc đầu: "Khởi bẩm Mụ mụ, không có!"  

             "Nếu như vậy, Đế Vương Môn kia cũng chưa tham chiến!" Khẽ híp mắt, Mụ mụ suy nghĩ trong chốc lát, lập tức truyền lệnh: "Các vị lâu chủ nghe lệnh, tất cả vào trận tham chiến, chỉ thủ chứ không tấn công, cố thủ Hoa Vũ Lâu, chờ đồng minh tới cứu viện!"  

             "Rõ!" Sau khi mọi người nghe xong, họ đồng loạt liền ôm quyền, hô.  

             Mặt khác, ba người Nghiêm Bá Công, Lâm Như Phong cùng U Vạn Sơn phá trận ở bên ngoài Thành Hoa Vũ, tấn công hơn ba tháng. Tuy Tam gia bọn họ liên hiệp, chiến lực siêu mạnh, nhưng Hoa Vũ Lâu dựa lưng vào đại trận, tường đồng vách sắt, bọn họ rất là phí sức để tấn công. Thời gian dài như vậy mà họ chỉ phá được hai mươi sáu đại trận mà thôi, nhưng người ta còn mấy chục đại trận ở phía sau đang chờ!  

             Cứ tiếp tục như vậy, quanh năm suốt tháng, chẳng biết lúc nào xong!  

             "Mụ mụ chết tiệt kia, sớm biết như vậy, lão tử mang hết cung phụng trong nhà đến!" Thở hổn hển mấy hơi, Lâm Như Phong nhìn thành trì ở trước mặt, nhìn núi sâu xa xa ở phía sau, không khỏi tức miệng mắng to: "Đế Vương Môn và những Hộ Long Thần Vệ kia giở trò quỷ gì? Nói đánh Hoa Vũ Lâu là bọn họ, đánh là thật, nhưng mình thì co đầu rút cổ ở phía sau, để cho chúng ta liều mạng ở phía mặt. Thật sự không biết rốt cuộc Hoa Vũ Lâu này có cái gì mà phải sợ, cùng tiến lên không phải sớm kết thúc sao!"  

             "Ai dà,bình tĩnh!"  

             Chậm rãi khoát tay, U Vạn Sơn khuyên nhủ: "Lãnh tiên sinh không phải đã nói rồi sao, vây điểm đánh cứu viện. Chúng ta vây công Hoa Vũ Lâu ở chỗ này, bọn họ ở phía sau chặn đánh viện quân tới trước. Nghe nói đã nhiều ngày, đội ngũ Tiềm Long Các cùng Kiếm Hầu Phủ đã bị đánh mấy đợt!"  

             "Hừ, những tên kia á, Đế Vương Môn chỉ dùng một nửa thế lực là đủ để đối phó, còn cần tất cả mọi người đều đánh cứu viện ở phía sau sao?" Lâm Như Phong khinh thường bĩu môi, hừ một cách lạnh lùng.  

             Nhưng Nghiêm Bá Công nghe thì chậm rãi lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Lâm gia chủ nói sai rồi, đương nhiên những người này đối phó được, nhưng... Nếu là đám người Trác Uyên của Lạc gia tới thì sao?"  

             Két!  

             Bất giác, khí tức hơi chậm lại, da mặt Lâm Như Phong khẽ run, nhất thời không nói gì.  

             Lúc Lạc gia được phong lễ lớn, bọn họ đã chứng kiến thực lực của cấp cao Lạc gia. Trừ tên biến thái Trác Uyên ra, mặc dù mấy vị trưởng lão còn lại không tới mười vị, nhưng chất lượng cao, người người đều là hung thần ác sát.  

             Để ứng phó với bọn họ, cho dù là Đế Vương Môn, cũng đích xác không dám quá phân tán thực lực!  

             Nghĩ đến đây, dường như Lâm Như Phong đã hiểu ra, phất phất tay, thở dài, nói: "Tiếp tục công thành đi!"  

             U Vạn Sơn cùng Nghiêm Bá Công liếc nhìn nhau, đều thầm cười ra tiếng. U Vạn Sơn vỗ ngực, bảo đảm: "Yên tâm đi, này thành sẽ không giữ vững được lâu. Chưa tới hai ngày, ba cung phụng trong cốc ta sẽ chạy tới. Đến lúc đó, cường giả Thần Chiếu mở đường ở phía trước, dù họ có đại trận bảo vệ thì cũng không có tác dụng gì!"  

             Lúc nói những lời này, mặt U Vạn Sơn đầy hồng quang, tràn đầy kiêu ngạo và tự đắc.  

             Giống như muốn nói, nếu muốn đánh bại Thành Hoa Vũ, cuối cùng vẫn phải trông vào U Minh Cốc bọn họ.  

             Nhưng hai người Nghiêm Bá Công cười tà ác, khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến.  

             "Đúng vậy, hang ổ của U cốc chủ đã bị tiêu diệt, đúng là không cần cao thủ Thần Chiếu bảo vệ, nhà trống cả người đều nhẹ nhõm! Đâu giống chúng ta, cường giả Thần Chiếu nhà mình còn không chịu ra ngoài, ha ha ha..." Lâm Như Phong châm chọc, cười to liên tục.  

             U Vạn Sơn trầm mặt, căm tức nhìn Lâm Như Phong.  

             U Minh Cốc bị tiêu diệt là nỗi đau lớn nhất trong lòng U Vạn Sơn, U Vạn Sơn vốn muốn mượn lần này để đánh Hoa Vũ Lâu một trận, có được chiến công, được Đế Vương Môn coi trọng. Nhưng hai tên Lâm Như Phong và Nghiêm Bá Công này luôn lấy chuyện này ra trêu đùa, quả thực lẽ nào lại như vậy.  

             Hừ hừ hừ, chờ đi, chúc cho hang ổ các ngươi cũng bị Trác Uyên kia tiêu diệt, vậy thì có trò hay để xem!  

             Khẽ híp mắt, trong lòng U Vạn Sơn nguyền rủa ác độc...

Advertisement
';
Advertisement