Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lâm Như Phong không hề để tâm, lập tức tiến lên bắt lấy nàng ta cười nhẹ: "Mặc kệ là lớn hay là nhỏ thì dù sao thì vẫn là công lao. Ha ha ha... Tiểu nha đầu, đêm khuya ngươi tập kích doanh trại là định làm gì?"  

             Lâu Chủ kia nhìn lão ta bằng nửa con mắt không lên tiếng, chỉ kiêu căng ngẩng đầu nhìn ánh trăng.   

             Đồng thời hơn một ngàn người nàng ta dẫn theo đã bị tiêu diệt trong phút chốc. Không bị giết thì bị bắt không có ai trốn được.  

             Lâm Như Phong thấy nàng ta ngang bướng như vậy, bàn tay bất ngờ co lại, đột ngột tạo ra một sợi nguyên lực xâm nhập cơ thể nàng ta.  

             Cũng vào lúc này lông mày nàng ta nhíu lại, mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu chảy xuống như thác, có vẻ rất đau đớn, nhưng nàng ta vẫn cắn chặt khớp hàm kiên trì không mở miệng.  

             "Hừ, tiểu nha đầu thật giỏi chịu đựng, xem lão phu dỡ cánh tay của ngươi xuống!" Trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, Lâm Như Phong hét lớn.  

             Nàng ta không hề sợ hãi, ngẩng đầu rất ngang bướng. Lâm Như Phong càng cảm thấy tức giận, định ra tay lại bị Nghiêm Bá Công đưa tay ngăn cản: "Ha ha ha... Lâm Gia chủ đừng tức giận, nếu nha đầu này đã là Lâu Chủ thì hiển nhiên tra tấn bình thường không đưa nàng ta vào khuôn khổ được. Chỗ lão phu có một viên Bách Nghị Đan sau khi nuốt vào sẽ đau đớn như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang cắn, vô cùng thống khổ, sống không bằng chết, để lão phu thử xem thế nào đi."  

             Hừ, lão già chết tiệt lại đến tranh đoạt công lao!  

             Ánh mắt híp lại, sao Lâm Như Phong lại không nhìn thấu tâm tư này của lão già này? Nhưng tạm thời lão ta không có biện pháp trị nha đầu này, người ta muốn giúp đỡ thì cũng không nên từ chối.  

             Sẽ chẳng sao nếu thông tin trong miệng nha đầu này không quan trọng, nhưng một khi đây là tin quan trọng vì dây dưa mà làm lỡ chiến sự, rồi bị lão già này thừa cơ cáo trạng lên Đế Vương Môn, làm sao Khoái Hoạt Lâm của lão ta còn có thể sống dễ chịu được chứ?  

             Nghĩ đến đây, Lâm Như Phong thở dài gật đầu ra hiệu đã biết, đẩy nàng ta đến trước mặt Nghiêm Bá Công, cười nói: "Được, vậy để lão phu lãnh giáo sự lợi hại của Bách Nghị Đan!"  

             "Rất nhanh thôi ngươi sẽ được mở mang kiến thức, ha ha ha..."  

             Thoải mái cười, Nghiêm Bá Công một tay bẻ cằm, tay còn lại đẩy viên thuốc vào trong miệng nàng ta.  

             Đột nhiên thân thể nàng ta bỗng run rẩy, ngã trên mặt đất, cơ thể co giật đến thắt lại. Mồ hôi lạnh túa ra khắp thân thể nhiều hơn gấp trăm lần so với lúc trước!  

             Nhưng nàng ta vẫn cắn chặt môi như trước, không nói một lời, miệng còn bị cắn đến nỗi chảy máu.  

             "Ha ha ha... Khổ cực lắm đúng không, vừa đau vừa ngứa, vừa tê vừa buốt!"  

             Khóe miệng lộ ra nụ cười gian ác, Nghiêm Bá Công đến gần bên tai nàng ta, khẽ nói: "Thống khổ như vậy, không ai có thể chịu đựng được quá một giờ. Ngươi nói sớm, lão phu đưa thuốc giải cho ngươi thì ngươi có thể được giải thoát sớm một chút, tội gì phải chấp nhất như vậy? Nói, lần này ngươi đến đây là muốn làm gì?"  

             Nghển cổ, nàng ta hung ác cắn chặt răng, đường nét trên khuôn mặt xoắn vào với nhau nhưng vẫn không mở miệng.  

             Nghiêm Bá Công cũng không hề suốt ruột, thản nhiên nhìn nàng ta, trên khuôn mặt ngập tràn tự tin, điềm nhiên nói: "Vậy thì ngươi cứ thế mà chịu đựng đi, bao giờ không nhịn được nữa lại mở miệng cũng không muộn, lão phu chờ được, ha ha ha..."  

             Khuôn mặt Nghiêm Bá Công điềm nhiên và nhàn nhã, dường như đã nắm chắc thắng lợi, U Minh Thành đứng một bên thờ ơ và thoải mái, khóe môi nhếch lên nụ cười khó tả.  

             Cuối cùng sau nửa giờ, hai má nàng ta đã đỏ rực, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, kêu to: "Nhanh đưa thuốc giải cho ta, ta nói, cái gì cũng nói!"  

             Quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Như Phong, Nghiêm Bá Công hả hê nhướn mày, tiếp đó gập đầu ngón tay bắn một viên đan dược vào miệng nàng ta.  

             Ngay lập tức nàng ta ngừng run rẩy, thở dài, sắc mặt dần trở nên thản nhiên.  

             "Ha ha ha... Nói đi, chỉ có mấy người các ngươi đến tập kích doanh trại, lão phu không tin chuyện này chỉ đơn giản như vậy. Rốt cuộc các ngươi định làm cái gì, thành thành thật thật nói rõ cho ta!" Nhẹ nhàng vuốt bộ râu dài, Nghiêm Bá Công cười thoải mái.  

             Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên khuôn mặt nàng ta bất ngờ lộ ra vẻ vừa lòng thỏa ý, cười to nói: "Ha ha ha... Muộn rồi, đã muộn rồi, các người đuổi không kịp nữa rồi!"  

             "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói!" Lông mày run rẩy, trong lòng Nghiêm Bá Công có phần bất an.  

             Nàng ta liếc nhìn bọn họ một cách khinh thường, nói với vẻ khinh bỉ: "Hôm nay lão nương dẫn đội đánh ra ngoài đã không nghĩ đến chuyện còn sống quay về. Thật ra nhiệm vụ của chúng ta rất đơn giản, một là tấn công những tên đang canh gác, hai là sau khi bị phát hiện thì giả vờ tập kích doanh trại kéo dài thời gian, Mụ Mụ các nàng đã sớm dẫn người đột phá vòng vây đi ra ngoài rồi. Bây giờ các ngươi có đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, ha ha ha..."  

             "Cái gì, kế sách dương đông kích tây, kim thiền thoát xác?"  

             Thân thể run rẩy, Nghiêm Bá Công hung hăng cắn chặt răng, mắng: "Bà già chết tiệt kia thực sự đã cho lão phu một bàn tay. Không ngờ được bình thường bà già kia vẫn ra vẻ là hạng người đạo mạo trang nghiêm, cuối cùng vẫn làm ra chuyện hy sinh Lâu Chủ bảo toàn bản thân. Hừ, Thiết Nương Tử cái gì, thực sự khiến lão phu mở mang tầm mắt!"  

             Nghiêm Bá Công nghiến răng căm hận, còn nàng ta thì chỉ nhìn lão ta với vẻ mặt khinh thường. Khuôn mặt Lâm Như Phong u sầu đang suy nghĩ xem nên ăn nói như thế nào với Đế Vương Môn.  

             Chỉ có một mình U Minh Thành vẫn treo trên mặt vẻ tự đắc như trước, vừa thần bí vừa kỳ lạ, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay...

Advertisement
';
Advertisement