Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên dẫn Lệ Kinh Thiên vừa lấy U Minh Cốc làm trung tâm lan truyền ra bốn phía thu hồi các trụ cột, vừa loan tin U Minh Cốc bị Lạc gia diệt sạch đến các thành trì xung quanh mình.  

             Nhất thời tin tức có tính bùng nổ này dẫn tới sóng to gió lớn làm cả Thiên Vũ xôn xao!  

             Không ai ngờ Lạc gia thật sự liều lĩnh bắt đầu ra tay, hơn nữa còn không nói gì đã cử người được tín nhiệm của Ngự Hạ Thất Gia khai đao với U Minh Cốc trước.  

             Phải biết Ngự Hạ Thất Gia và hoàng thất kết nối với nhau, không có sự cho phép của hoàng thất mà tự ý chiến đấu thì không khác gì tạo phản.  

             Cũng vì vậy nên Đế Vương Môn ngấm ngầm chịu đựng ngàn năm không động đến Hoa Vũ Lâu là vì lý do này của hoàng thất.  

             Nhưng bây giờ Lạc gia lại có gan lớn như vậy, dường như hoàn toàn không để ý đến đại cục muốn tất cả lưới rách cá chết, hoàn toàn không để ý mặt mũi của người trong thiên hạ mà diệt trừ U Minh Cốc trong nháy mắt.  

             Điều này không chỉ gây ầm ĩ với Ngự Hạ Thất Gia mà còn thị uy với Hoàng Đế.  

             Các đại gia tộc trong thiên hạ đều chăm chú nhìn chiều hướng này, nhìn thái độ của Hoàng Đế. Đồng thời họ cũng đang cảm thán tính tình Trác Uyên này thật là nóng nảy, mình và Hoàng Đế xích mích cũng thôi đi lại liên lụy cả gia tộc cũng xích mích với hoàng thất. Đây chính là tội lớn chi di cửu tộc, bị tịch thu tài sản và giết cả nhà!  

             Có điều đó là cuộc tạo phản của gia tộc Ngự Hạ mới nên mọi người cũng muốn xem Hoàng Đế sẽ lựa chọn kết quả như thế nào.  

             Nhưng những người bình thường này sao có thể biết được cuộc đối đầu giữa các cao thủ cấp trên và tình thế hôm nay, những thế lực khắp nơi thì lại rất tình nguyện xem!  

             Nhất là Hoàng Đế, chắc bây giờ đã cười đến mức miệng cũng sắp lệch...  

             "Ha ha ha..."  

             Ở trước bàn, Hoàng Đế cầm tin tức trong tay tuỳ ý cười to, hai mắt cũng cong như trăng lưỡi liềm, liên tục gật đầu: "Tiểu tử này, không uổng công trẫm dồn ép hắn, rốt cuộc cũng ra tay, hơn nữa còn hành động dứt khoát như vậy. U Minh Cốc không còn một người sống không nói ngay cả mộ tổ tiên người ta mà cũng đào lên, đây không phải là kéo thêm hận thù sao, ha ha ha..."  

             "Ách, bệ hạ, về chuyện đào mộ tổ tiên người ta đúng là tiểu tử kia đã làm quá mức. Dù là lão phu, lão phu cũng không thích!" Độc Cô Chiến Thiên ở bên phải phía dưới Hoàng Đế khẽ gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ tức giận: "Có lúc lão phu cảm thấy tiểu tử này là nam nhân nhưng lại cảm thấy hắn quả thực quá khốn kiếp!"  

             "Ai dà, không sao, không sao, dù sao trẫm chỉ cần hắn hành động là được, hắn thích làm gì thì làm, không sao cả. Hơn nữa hắn càng tồi tệ càng tốt, như vậy thì khi trẫm động vào gia tộc Ngự Hạ, ngày sau sẽ không làm cho người ta nhiều lời như vậy, nói trẫm không niệm tình xưa với trung thần! Ha ha ha... Phạm vào người người oán trách, còn có tình xưa gì nữa!" Đôi mắt khẽ híp, khóe miệng Hoàng Đế nở một nụ cười tà ác.  

             Trong bụng Độc Cô Chiến Thiên rét lạnh, khẽ gật đầu.  

             Mặc dù trong lòng Độc Cô Chiến Thiên biết Hoàng Đế bày ra đại cuộc quá mức âm hiểm này không phải là điều mà một đời chiến thần quang minh lỗi lạc tạo nên. Nhưng để dẹp yên thiên hạ thì phải tiêu diệt những nhân tố không ổn định này, nên Độc Cô Chiến Thiên cũng tuân theo mệnh lệnh, phụng mệnh hành sự.  

             "Bệ hạ, không biết lão phu ra tay lúc nào?"  

             "Không gấp, không gấp, trước cứ để bọn họ náo loạn đi!"  

             Bất giác khẽ cười một tiếng, Hoàng Đế trầm ngâm, lại nói: "Có điều vẫn phải để cho người trong thiên hạ nhìn thái độ của trẫm trước!"  

             Nói xong, Hoàng Đế cao giọng hô với tùy tùng gần ngoài cửa: "Người đâu, chiếu chỉ, gia tộc Ngự Hạ thứ tám, Lạc gia của thành Phong Lâm giết người đào mộ, người người oán trách, người đời không khoan dung. Trẫm chiếu cáo thiên hạ chư hầu, dốc lực diệt kẻ gian, người có thể lấy đầu Trác Uyên nhất định sẽ được trọng thưởng, gia phong vạn hộ hầu*!"  

             *phong làm vạn hộ hầu, tức là được cắt đất, làm chủ quản đối với một khu vực gồm 1 vạn dân, coi như là quyền sở hữu riêng của mình  

             "Dạ!" Tùy tùng ở gần ngoài cửa gật đầu, đi xuống truyền chỉ.  

             Độc Cô Chiến Thiên đứng ở trước bàn, gò má tự động co rút, trong bụng thì thở dài.  

             Ý chỉ này của bệ hạ rõ ràng là nói nhảm liên thiên. Nếu đầu Trác Uyên dễ lấy như vậy thì sao lại phiền toái như thế, không phải đã sớm chỉnh đốn hắn sao?  

             Có điều ý chỉ này vẫn tác dụng. Đó chính là xuất chinh vì Độc Cô Quân, đặt nền móng cho dư luận về sau.  

             Ngay lúc Lạc gia và Đế Vương Môn khai chiến thì Độc Cô Quân có thể coi đây là thời cơ và gia nhập. Nói là tiêu diệt Lạc gia nhưng kỳ thật là muốn tiêu diệt tất cả thế lực gia tộc Ngự Hạ.  

             Đây là điều mà Hoàng Đế mong đợi, nhưng nghĩ đến chuyện phải tuyên chiến với nghĩa tử của mình, Độc Cô Chiến Thiên vẫn có hơi không đành lòng, thở dài lên tiếng...  

             Mặt khác U Minh đang chờ tin tức của cốc chủ ở bên trong phủ Nhị hoàng tử.  

             Nhưng trong lúc ấy thì Nhị hoàng tử đang vô cùng lo lắng chạy vào phòng mình, mở cửa vào vội vàng nói: "Việc lớn không ổn, U Minh tiên sinh."  

             "Nhị hoàng tử chớ vội, mọi chuyện đều có giải pháp, đừng quá xúc động!" U Minh khoát tay, sắc mặt bình tĩnh.  

             Nhị hoàng tử vừa nghe vậy, suy nghĩ thấy cũng đúng rồi hít sâu một cái để mình bình tĩnh lại, lạy một cái, khen: "Quả nhiên U Minh tiên sinh có phong thái phi phàm, vững chắc ổn định, Tiểu Vương bội phục. Ai dà, ngày thường Tiểu Vương đều quá mức nóng lòng, không có cách nào bình tĩnh lại, ngày sau còn cần tiên sinh giúp đỡ chỉ điểm nhiều!"  

             "Nào có, Nhị hoàng tử quá khen!"  

             Hơi gật đầu, U Minh khẽ cười một tiếng, sau đó mới hỏi lại: "Đúng rồi, Nhị hoàng tử điện hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến điện hạ vội vàng như vậy?"  

             "À, cũng không có gì, chỉ là thám tử báo lại, U Minh Cốc bị Trác Uyên kia..."  

             "Cái gì?" Nhưng mà Nhị hoàng tử còn chưa nói hết lời, U Minh đã hít một hơi khí lạnh, kinh hoảng: "Điện hạ... Điện hạ vừa nói gì, tình báo gì?"  

             "À, đây!"  

             Nhị hoàng tử cười nhạt, lấy một tờ giấy mỏng từ trong tay áo ra, thở dài nói: "U Minh tiên sinh thật là rất mực khiêm tốn, gặp chuyện không rối và nghi ngờ, gặp biến không sợ hãi. Đối với chuyện trong cốc mình mà cũng có thể trấn tĩnh như vậy, thật sự là làm cho người ta bội phục, bội phục..."  

             Trời, sao không nói sớm!  

             Vèo một tiếng, đoạt lấy tờ giấy kia, U Minh hung ác trợn mắt nhìn Nhị hoàng tử rồi mới xem thật kỹ. Nếu không xem còn tốt, xem xong thì giật mình, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.  

             Ngón tay soạt một tiếng, giấy rơi xuống đất, U Minh ngây dại.  

             "Giết người đào mộ? Trác Uyên, ngươi cần làm tuyệt tình như vậy sao?"  

             Mí mắt hơi run lên, U Minh sợ run không nhúc nhích, chỉ là trong miệng vẫn lẩm bẩm: "Trác Uyên, đồ khốn này, hắn ta đang ép ta, đang ép ta!"  

             "Ách, U Minh tiên sinh, tiên sinh sao rồi?" Nhị hoàng tử nhìn chăm chú U Minh, quan tâm nói.  

             Thở một hơi thật dài, U Minh vội vàng ổn định tâm trạng, cung kính đáp lễ, vội vàng nói: "Nhị hoàng tử điện hạ, U Minh có chuyện quan trọng cần xử lý, sợ rằng phải rời đi mấy tháng. Trong lúc đó, Nhị hoàng tử chớ có hành động thiếu suy nghĩ, cáo từ!"

Advertisement
';
Advertisement