Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Rất nhanh đội ngũ nghìn người đã tản ra khắp bốn phương, xuất phát từ U Minh Sơn Cốc theo hình thức trải thảm, lần lượt kiểm tra các vị trí điểm đồ được đánh dấu trên bản đồ dọc theo đường đi.  

             Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên cũng chọn một phương hướng rồi bắt đầu tìm kiếm. Rất nhanh dưới một gốc cây to chọc trời, bọn họ đào được một tượng đất cả người toàn là đất.  

             Chỉ có điều tượng đất này rất kỳ quái, dáng vẻ giống y như người sống nhưng lại không có khí tức mà người sống nên có. Ngược lại có một loại mùi thiên nhiên của tự nhiên, trông giống như nhân sâm, chỉ là vật hình người nhưng lại không phải con người.  

             Hơn nữa hắn ta còn nhắm chặt hai mắt không màng thế sự, từ trên xuống dưới cả người khô như khúc gỗ rất giống một thực vật hình người là không thể nghi ngờ gì. Nhưng Lệ Kinh Thiên nhìn vào lại càng ngày càng thấy kỳ quái, trong lòng cảm thấy khó giải thích được sao hắn ta cũng giống y như người vậy.  

             “Trác quản gia, đây… là thiên tài địa bảo gì sao? Tại sao lão phu lại chưa từng thấy qua trước đây?” Đôi mày của lão ta hơi run lên, khó hiểu hỏi.  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, khẽ cười thành tiếng: “Không, hắn là người, hơn nữa còn là người Lạc gia chúng ta, là trinh sát của Tiềm Ảnh Vệ chôn ở nơi này hẳn cũng được ba, bốn năm rồi đi!”  

             “Cái gì?” Lệ Kinh Thiên không khỏi kinh ngạc, kêu to một tiếng đầy khó tin.  

             Biết sự nghi ngờ trong lòng lão ta, Trác Uyên giải thích: “Lệ lão, chắc hẳn ngươi cũng biết sự tàn nhẫn của Ma Sát Quyết chứ. Hiển nhiên một võ sĩ như ngươi luyện ra không thành vấn đề nhưng nếu cho những đứa trẻ mười mấy tuổi đó, vậy xác suất thành công … ngươi hẳn cũng biết là thấp đến đáng sợ!”  

             Lệ Kinh Thiên vội vàng gật đầu, lặng lẽ lắng nghe.  

             “Vậy ngươi biết những kẻ thất bại đó, cuối cùng đi nơi nào không?” Trác Uyên vừa bật cười vừa lắc đầu, dưới ánh mắt khó tin của Lệ Kinh Thiên, hắn vỗ lên đầu của con búp bê bùn kia thản nhiên đáp: “Không sai, tất cả đều biến thành trụ người như vậy, trở thành tai mắt của gia tộc ta nghe ngóng tin tức cho chúng ta!”  

             Ặc!  

             Lệ Kinh Thiên vô thức hít ngược một ngụm khí lạnh, trong mắt lại càng thêm nghi ngờ. Lúc này con búp bê bùn đã hoàn toàn không còn hơi thở của con người, cho dù lão ta có dùng thần thức kiểm tra cũng không thể tra xét được gì này lại là người sao?  

             Hơn nữa nghe ý tứ của Trác quản gia, hình như hắn ta vẫn còn sống lại còn có thể truyền tin tức, thế nhưng khí tức của hắn ta đâu?  

             Khóe miệng của Trác Uyên hơi nhếch lên, nhìn đôi mày nhíu chặt lại của Lệ lão, nói tiếp: “Tu luyện Ma Sát Quyết thất bại, nặng thì bỏ mình không có cách cứu chữa được mà nhẹ thì kinh mạch đứt hết, trở thành phế nhân, cả đời không còn hy vọng tu luyện gì nữa! Nhưng ma đạo ta lại có một bí pháp là Vạn Tức Quyết, chính là một công pháp tu thần có thể trực tiếp nâng cao tu vi nguyên thần. Thế nhưng cái này cũng có một tai hại đó chính là tu thần mà không tu thân thì cơ thể sẽ từ từ khô héo cứng ngắc, cuối cùng khí tức nguyên thần sẽ đồng hóa cùng với tự nhiên, ngay cả cơ thể cũng đồng hóa với tự nhiên trở thành trụ người có hình dạng con người!”  

             “Cho nên ngươi đừng thấy bây giờ hắn giống một tượng đất, giống một người gỗ, nhưng sức mạnh nguyên thần trong hắn lại không dưới Thiên Huyền cảnh đâu, hơn nữa còn tản ra khí tức của tự nhiên, cho dù là cao thủ Thần Chiếu cũng không thể thăm dò ra được. Ta kêu những đứa trẻ tu luyện thất bại đó tu luyện Vạn Tức Quyết này trở thành trụ người, sau đó kêu đám người Lôi cô nương chôn những đứa trẻ này gần khu vực của Thất Gia, thậm chí còn chôn ngay dưới chân bọn họ. Ngay khi có bất cứ tình báo gì thì bọn họ sẽ thông qua sức mạnh nguyên thần để truyền tin, đại khái mỗi một người truyền trong phạm vi nghìn mét. Cứ tiếp sức như vậy, đến cuối cùng là thám tử của đội Tiềm Ảnh có thể nhận được thông qua bí pháp đặc thù này từ cách xa hàng trăm dặm rồi lại gửi cho ta.”  

             “Bằng không làm sao chúng ta có thể dễ dàng biết được dự định khai đao với ba nhà Hoa Vũ Lâu của Đế Vương Môn lần này như vậy? Cốc chủ của U Minh Sơn Cốc đã dẫn toàn bộ trưởng lão tập trung ở Đế Vương Môn khiến cho trong cốc trống vắng, nếu không làm sao chúng ta có thể đánh bọn họ đến không kịp trở tay. Bàn về hệ thống tình báo, tuy rằng Lạc gia chúng ta khởi đầu muộn nhưng chắc chắn có một không hai ở Thiên Vũ, vô cùng xuất sắc.”  

             Trác Uyên ngẩng đầu bật cười thành tiếng, Lệ Kinh Thiên đã  nghe đến hoàn toàn ngu người, trên đời còn có bí thuật đáng sợ như vậy sao? Còn bị vị Trác quản gia này dùng vào phương diện nghe ngóng tình báo.  

             Cúi đầu nhìn tượng đất không hừ không hả đó, Lệ Kinh Thiên không hiểu sao lại chua xót trong lòng, lão ta thở dài: “Ôi, không biết là kẻ nào trên thế gian này đã chế tạo ra công pháp tu luyện tổn hại âm đức như vậy, nếu như trở nên bất động im lặng ngay cả khí tức của người cũng biến mất như thế này, vậy cho dù sức mạnh nguyên thần có mạnh đến đâu cũng có ích gì? Còn không phải sống không bằng chết, sống trên thế gian không ngừng đau khổ hay sao?”  

             “Không sai, quả thực tu công pháp này là sống không bằng chết. Hơn nữa người sáng tạo ra công pháp này cũng không phải tự mình luyện!” Trác Uyên gật đầu thấu hiểu, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Công pháp này là do một lão ma đầu tạo ra vào năm đó để truyền cho đệ tử của mình tu luyện, sau đó cắn nuốt nguyên thần của bọn họ để nâng cao cường độ nguyên thần của mình. Bởi vì luyện chế nguyên thần phải tương đồng với khí tức của tự nhiên nên ngược lại cũng dễ dàng luyện hóa, vì vậy lão già đó chỉ tốn có một năm đã từ Thiên Huyền cảnh đột phá đến Thần Chiếu cảnh, rồi lại thêm ba năm nữa từ Thần Chiếu cảnh đột phá đến Hóa Hư cảnh, có thể nói là tiến triển thần tốc!”  

             “Cái gì, còn có chuyện này nữa sao?” Lệ Kinh Thiên không khỏi ngạc nhiên, vừa rồi ánh mắt còn có hơi thương cảm đã lập tức trở nên lập lòe tia sáng, đồng thời nhìn về phía tượng đất, chẳng hiểu sao lại chảy ra một giọt nước miếng.  

             Không ngờ tiểu tử tu luyện Vạn Tức Quyết này lại đại bổ như thế, đúng là giống y như nhân sâm quả vậy!  

             Dường như nhìn ra được suy nghĩ của lão ta, Trác Uyên cười khẽ một tiếng, lắc đầu bảo: “Lệ lão, ngươi đừng nghĩ đến đường ngang ngõ tắt đó, tu luyện không có con đường cấp tốc. Kết cục của lão ma đầu vừa rồi đó ta vẫn chưa nói với ngươi đâu. Tuy rằng lão tu luyện nhanh chóng nhưng trong nguyên thần của những đệ tử bị lão cắn nuốt đều mang theo oán niệm khắc sâu vào trong xương cốt. Cuối cùng bởi oán niệm trong cơ thể lão quá nặng, thần hồn tán loạn mà chết! Nếu không phải như vậy thì bây giờ Lạc gia giấu mấy chục nghìn trụ người, lão tử cũng đã bắt đầu hút từ lâu rồi!”  

             Cơ thể của Lệ Kinh Thiên không khỏi run lên, trong lòng run rẩy rồi lại cười lúng túng, xua tay.  

             Lão phu biết ngay mà, lợi ích như vậy mà Trác quản gia không húp vậy chỉ có thể chứng tỏ trong này có bẫy thôi…

Advertisement
';
Advertisement