Vù!
Trải qua quá trình đào ba tấc đất suốt mười ngày mười đêm, U Minh Sơn Cốc đã bị đệ tử Lạc Gia hoàn toàn xới tung, thi thể của các đời tổ tiên hàng nghìn năm trong cốc cũng hoàn toàn bị bọn họ đào bới ra hết.
Trong đó cao thủ Thiên Huyền có hơn một nghìn người, cao thủ Thần Chiếu cũng đến mấy trăm. Trác Uyên nhìn thu hoạch trước mặt, gật đầu với vẻ hài lòng, thầm nghĩ quả nhiên gốc rễ nghìn năm của Ngự Hạ Thất Gia không giống bình thường.
Lệ Kinh Thiên thì lại lắc mình một cái tới trước mặt những ngụy Thiên Huyền kia, lạnh lùng nói: “Vận chuyển những thi thể này về gia tộc!”
“Rõ!”
Những ngụy Thiên Huyền này không dám chậm trễ, vội vàng khom người cúi đầu nhận lệnh muốn bắt đầu hành động ngay, nhưng còn chưa đợi bọn họ cử động thân mình thì Lệ Kinh Thiên đã vung tay một cái ngăn cản bọn họ.
Đôi mày của hơn hai mươi người kia hơi run lên, không hiểu gì nhìn lão ta với vẻ mặt nghi ngờ.
Lệ Kinh Thiên cười một tiếng kỳ quái, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo khiếp người, thản nhiên nói: “Lão phu kêu chuyển thi thể là kêu người khác đi làm, còn các ngươi… có nhiệm vụ khác!”
“Nhiệm vụ gì?” Mọi người sững sờ, vẻ mặt hoài nghi.
Lệ Kinh Thiên khẽ cười một tiếng, trên gương mặt lộ ra vẻ trêu tức: “Đó chính là… biến thành những thi thể này!”
Con ngươi của đám người đột nhiên co rụt lại, tất cả đều cực kỳ hoảng sợ, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi khó hiểu hỏi: “Lệ… Lệ lão, tại sao, chúng ta đã phạm lỗi gì?”
“Mật báo tin tức, đầu cơ trục lợi, không tôn trọng lệnh của chủ nhân!” Lệ Kinh Thiên nhấn mạnh từng chữ, nụ cười xấu xa trên gương mặt cũng càng lúc càng dữ tợn.
Mà những người đó nghe được lời này lại sợ hãi biến sắc, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch. Thân phận của những trinh sát như mình đã bại lộ khiến bọn họ không khỏi sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi, xin tha: “Lệ lão tha mạng, đây không phải là ý định của chúng ta…”
Ầm!
Thế nhưng còn chưa đợi bọn họ nói tiếp, Lệ Kinh Thiên đã vung tay, một chưởng gió mạnh mẽ đã đánh tan xác toàn bộ hơn hai mươi người này, máu thịt bay tứ tung, ngay cả thi thể cũng không còn.
“Hừ hừ, ồn ào! Nếu như các ngươi tự sát ngay tại chỗ còn có thể giữ lại được một thi thể nhưng các ngươi lại cứ cố tình dông dài làm phiền đến sự yên tĩnh của lão phu, ép lão phu phải đích thân ra tay, thật đúng là không biết thức thời!”
Lệ Kinh Thiên phất tay một cách lạnh lùng, cũng chẳng thèm liếc nhìn đống thịt vụn kia lấy một cái, trong mắt chỉ có vẻ tàn nhẫn.
Đám đệ tử Lạc gia ở bên cạnh, dường như đã sớm quen với thủ đoạn tàn nhẫn của vị trưởng lão này nên không hề để ý đến một chút nào, chỉ làm theo lời mà lão ta vừa dặn dò, bắt đầu vận chuyển thi thể như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh đến đáng sợ.
Thế nhưng ba lão già mới tới đó lại không nhịn được mà nuốt nước miếng ực một cái, nhìn sắc mặt của mọi người xung quanh trong lòng run rẩy.
Những người này đều là những người đi ra từ trong Tu La trận, không có tình cảm hay sao? Trước đó còn là đồng đội kề vai chiến đấu, nay đột nhiên bị trừng phạt vậy mà lại không có một chút cảm xúc nào hết, tim của bọn họ đều làm bằng sắt sao?
Tuy rằng ở nơi này đại đa số là đệ tử Lạc gia, chẳng qua cũng chỉ là vài thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi nhưng ở trong mắt của ba lão già này, bọn họ lại đáng sợ như vậy khiến người kiêng dè!
Ba người không biết rốt cuộc Trác Uyên sẽ tôi luyện những người này như thế nào mà lại có thể huấn luyện bọn họ đến mức lạnh lùng đến thế, hoàn toàn là một cỗ máy giết chóc chỉ biết nghe lệnh.
Một đám thiếu niên trưởng thành mà thật sự cũng khá đáng sợ đến như vậy!
Lẽ nào đây chính là thực lực và nền móng chân chính của Lạc gia sao?
Vừa nghĩ đến đây trong lòng ba lão già lại càng bất an, đồng thời cũng thấy may mắn vì đã gia nhập Lạc gia từ sớm. Bằng không, cho dù bây giờ Lạc gia không thể nắm được thiên hạ này, vậy đợi những thiếu niên này trưởng thành cả rồi, một đám chiến đội Tu La với ý chí kiên cường sớm muộn gì cũng san phẳng toàn bộ Thiên Vũ.
So với đoàn trưởng lão mạnh mẽ của Lạc gia hiện tại thì những thiếu niên này mới là tiềm lực đáng sợ nhất ở Lạc gia!
Quả nhiên Trác Uyên này không phải người tầm thường, cho dù U Minh Sơn Cốc bọn họ vẫn luôn tự cho mình là gia tộc ma đạo nhưng cũng chưa bao giờ huấn luyện đệ tử đến mức vô tình lạnh lùng như vậy, càng đừng nói đến sản xuất hàng hoạt từng tốp nối tiếp nhau như thế này.
Lúc này ba người nhìn về phía bóng người xa xa của Trác Uyên, trong mắt ngoại trừ sợ hãi thì chính là thán phục!
Ma đạo vẫn luôn tôn sùng kẻ mạnh, bây giờ Trác Uyên dù là về thực lực cá nhân hay là về các loại thủ đoạn khác nhau đều khiến bọn họ hiểu ra được cái gì là ma đạo chí tôn chân chính.
“Ba lão già mới tới kia, các ngươi nghe đây!”
Đột nhiên một giọng hét lớn truyền vào trong tai của ba người, cả ba kinh ngạc quay đầu lại nhìn chỉ trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Lệ Kinh Thiên đang hướng về phía bọn họ, bọn họ không khỏi vội vàng cúi đầu nghe, không dám chậm trễ.
“Ba người các ngươi dẫn người đi nhặt những thi thể này chuyển toàn bộ về Lạc gia trước, không được có sai sót. Nếu như nửa đường dám giở trò ma quỷ gì… hừ hừ, nói thật cho các ngươi biết, các ngươi vừa mới ăn huyết tằm của Trác quản gia, cho dù cách cả nghìn dặm cũng có thể lấy đầu của các ngươi xuống bất cứ lúc nào, đã nghe rõ chưa?”
“Rõ rõ rõ rồi, Lệ lão yên tâm, chúng ta tuyệt đối không dám tồn tại suy nghĩ khác!” Ba người vội vàng bái phục, khom người nhận lệnh.
Lệ Kinh Thiên hơi gật đầu rồi mới bay về bên cạnh Trác Uyên.
Đến lúc này ba lão già đối với Trác Uyên cũng xem như đã tâm phục khẩu phục thật sự, mà cho dù không phục thì cũng không có cách nào khác. Bởi dù là Trác Uyên hay là Lệ Kinh Thiên cũng đều là hạng người lòng dạ độc ác.
Vừa rồi trừng phạt người đã từng là thuộc hạ của mình, đến ngay cả mí mắt cũng không chớp, vậy chẳng phải muốn giết bọn họ sẽ càng dễ dàng hơn, sẽ không nương tay hơn sao?
Vì thế dưới màn giết gà dọa khỉ vừa rồi của Lệ Kinh Thiên, ba lão già này trở nên càng phục tùng hơn, rất nhanh đã gánh vác trách nhiệm của trưởng lão Lạc gia bắt đầu dẫn dắt đám đệ tử Lạc gia vận chuyển thi thể về!
Trác Uyên nhìn bóng lưng của mọi người dần dần biến mất từ phía xa, trong tay lóe lên một tia sáng, lôi ra một dải lụa phía trên vẽ chi chít đường nét, đây là bản đồ phương vị của một trăm tòa thành xung quanh U Minh Sơn Cốc. Đồng thời bên trên còn đặc biệt đánh dấu cả nghìn điểm đỏ.
Hắn giao tấm lụa cho Lệ Kinh Thiên, híp mắt lại lạnh lùng nói: “Lệ lão, triệu tập một nghìn người di chuyển nhanh nhẹn, dựa theo ký hiệu điểm đỏ trên bản đồ đào ba tấc đất thu trụ người về. Đồng thời truyền tin U Minh Sơn Cốc bị chúng ta tiêu diệt ra ngoài khiến cho những thế lực phụ thuộc vào U Minh Sơn Cốc sụp đổ!”
“Đã rõ!”
Lệ Kinh Thiên khẽ cau mày, dường như còn hơi hoài nghi nhưng vẫn gật đầu nhận lệnh như cũ, đi trước truyền lệnh.