Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Cái gì, nhiệm… nhiệm vụ của bọn họ?”  

             “Đúng vậy, nhiệm vụ báo tin!” Đôi mắt của hắn hơi híp lại, cười xấu xa nói: “Bằng không ngươi cho rằng, tại sao ta còn phải chú trọng dẫn theo mấy chục tên phế vật trong lần tập kích U Minh Sơn Cốc này chứ, không phải sẽ thành gánh nặng hay sao?”  

             “Vậy ngài đang…”  

             “Để bọn họ báo tin cho hoàng đế!”  

             Trác Uyên nở nụ cười, thì thầm: “Trước khi Lạc gia vùng lên, hoàng đế đã lưu ý sắp xếp bọn họ làm trinh sát ở Lạc gia. Cho nên trong những năm này, ta vẫn luôn kêu Lôi trưởng lão khống chế bọn họ tránh cho thông tin thực tế về Lạc gia bị lộ ra ngoài, nhưng nuôi nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có công dụng rồi. Chính là lúc này đây để bọn họ nói toàn bộ hành động của chúng ta cho hoàng đế biết!”  

             “Cái gì? Cái… cái này… Trác quản gia, tại sao ngài lại làm như vậy, không phải bây giờ hoàng đế đang nhằm vào ngài sao?” Lệ Kinh Thiên ngạc nhiên, sợ đến mức suýt chút nữa cắn vào lưỡi.  

             Hành động này của hắn cũng quá to gan lớn mật rồi. Nếu như hoàng đế liên thủ với Đế Vương Môn lập một cái bẫy ở nơi này, vậy có lẽ toàn quân bọn họ sẽ bị diệt ngay!  

             Cho dù thực lực của Trác Uyên mạnh mẽ có thể chạy thoát được, nhưng những đệ tử Lạc gia này đều trở thành vật hy sinh. Gần mười năm bồi dưỡng bị hủy hoại trong phút chốc, chuyện này chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn nhất của Lạc gia.  

             Dường như nhìn thấu được sự lo lắng của lão ta, Trác Uyên lại lắc đầu với vẻ từ chối cho ý kiến, cười nhạt rồi đáp: “Lão Lệ, ngươi nói hoàng đế nhằm vào ta cũng chỉ nói đúng một nửa thôi, thực ra lão ta không chỉ nhằm vào ta mà còn nhằm vào toàn bộ người trong thiên hạ. Ý của cô gia quả nhân, chính là trừ bỏ mình ta ra thì toàn bộ người trong thiên hạ đều là kẻ địch của lão ta, bất kể trong triều hay ngoài triều!”  

             Lệ Kinh Thiên trừng mắt tràn đầy kinh ngạc, dường như vẫn chưa hiểu được Trác Uyên lại tiếp tục nói: “Lệ lão, ngươi cảm thấy bây giờ người mà lão ta muốn xử lý nhất là ai?”  

             “Đương nhiên là ngài rồi, lão ta còn cho phép Thất Gia phát Lệnh Đồ Ma với ngài cơ mà!”  

             “Ha ha ha… Sai rồi, người mà lão ta muốn xử lý nhất chính là những quân cờ có đầy trên bàn này, bao gồm cả ta, cả Đế Vương Môn và Gia Cát Ngọc Long đều có trong đó hết. Nếu như chỉ tiêu diệt một mình ta, thiên hạ sẽ xuất hiện tình huống gì? Đế Vương Môn sẽ thống nhất Thất Gia trở thành thế lực lớn nhất ngoài triều, sẽ tạo thành một mối đe dọa đối với lão ta. Trong triều lại có Gia Cát Ngọc Long như hổ đói rình mồi, hoàng thất phải đối mặt với nguy cơ trước nay chưa từng có. Đây chắc chắn không phải là điều mà lão ta muốn nhìn thấy. Cho nên, sau khi lão ta biết hành động của ta, không chỉ không vạch kế nhằm vào ta mà còn thầm giúp đỡ ta!” Trong mắt của hắn lóe lên tia sáng sâu xa, kiên định đáp.  

             Nhưng lúc này đây Lệ Kinh Thiên lại càng thêm mê man: “Giúp ngài?”  

             “Không sai!” Trác Uyên gật đầu cười bảo: “Bởi vì ta không thể bị tiêu diệt nhanh như vậy được, bằng không Đế Vương Môn sẽ không còn bị kiềm chế. Căn cứ theo tình hình, lão ta sẽ phái Hộ Long Thần Vệ tới chi viện cho Đế Vương Môn. Không sai, đúng là chi viện đấy, nhưng đó chỉ là trá hình ép buộc ta bắt đầu hành động mà thôi, lão ta không muốn nhìn thấy hai bên chúng ta giằng co trong tử cục này nữa. Thế nhưng một khi ta hành động, bởi vì toàn bộ thực lực của Đế Vương cao hơn một bậc nhất định sẽ hành động nhanh hơn ta. Lúc này lão ta phải trì hoãn hành động của Đế Vương Môn, cũng chính là kéo chân lão ta. Cần phải cho thực lực của chúng ta ngang nhau sau đó mới khai chiến, bấy giờ mới có thể khiến hai bên đều thiệt hại, vậy lão ta mới làm ngư ông đắc lợi được.”  

             “Cho nên ta để những tên đó báo lại tình hình với hoàng đế cũng là để nói cho lão ta biết, ta đã bắt đầu hành động rồi hơn nữa còn đặc biệt nhổ bay cái đinh Ngự Hạ Thất Gia trong mắt lão ta. Bằng cách này lão ta vui còn chẳng kịp, hiển nhiên sẽ cho đám người Phương Nhất Bái từ chi viện biến thành cản trở, ngăn cản hành trình của Đế Vương Môn đối với ba nhà Hoa Vũ Lâu. Mà ta cũng có thời gian vận chuyển những thi thể nghìn năm của các cao thủ Thất Gia này về, tiến hành luyện chế bằng bí pháp. Nhưng lão ta không biết chính là một khi bí pháp này của ta luyện chế thành công, đừng nói là Đế Vương Môn cho dù là toàn bộ thế lực ở Thiên Vũ hợp lại cũng không có cách nào ngăn cản được ta, ha ha ha…”  

             Trác Uyên không nhịn được mà cười to một tiếng đầy quỷ dị, trong mắt hắn hiện lên vẻ tự tin tất thắng: “Hoàng đế ở trong bàn cờ lớn này, mỗi một bước đều tính đến, duy chỉ có điều không tính đến đó chính là thủ đoạn của Trác Uyên ta đây cũng là thất bại lớn nhất của lão ta!”  

             Lệ Kinh Thiên nhìn chằm chằm vào Trác Uyên không dời, nghe đến hoàn toàn ngây người, nhưng cuối cùng vẫn nói với vẻ mặt khen ngợi: “Trác quản gia, tuy rằng một tên thô kệch như lão phu nghe không hiểu cho lắm nhưng hình như ngài đã nắm chắc phần thắng rồi, khà khà khà… Vậy thì tốt thôi, mấy tên khôn vặt như các ngươi cũng biết chơi thật đấy! Nếu như lão phu cũng là thế lực đơn phương vậy nhất định đã bị các ngươi chơi chết mất rồi...”

Advertisement
';
Advertisement