Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nói xong, U Minh đã vội vàng xoay người đi ra ngoài, đôi mắt lóe lên tia sáng không thể giải thích được.  

             Lần này U Minh thật sự phải lập kế hoạch tạo cho mình một đường lui.  

             Chỉ có Nhị hoàng tử ngơ ngác đứng tại chỗ, dường như còn chưa kịp phản ứng...  

             Cũng trong lúc đó, trong một sơn cốc nhỏ cách Thành Hoa Vũ trăm dặm đã tụ tập đầy cao thủ đến từ các thế lực lớn. Nhất là mấy người đứng ở vị trí đầu là người nắm quyền các nhà.  

             Đùng!  

             Một tiếng giòn giã vang lên, U Vạn Sơn cầm một ngọc giản trong tay và ngã mạnh trên đất, nhất thời vỡ nát tan, tức giận mắng to: "Lẽ nào lại như vậy, Trác Uyên, lão phu phải băm thây ngươi thành nghìn khúc!"  

             "Sao vậy, U cốc chủ, đã xảy ra chuyện gì à?" Hoàng Phổ Thiên Nguyên thấy vậy thì lạnh nhạt hỏi.  

             U Vạn Sơn thở hổn hển mấy cái rồi ôm quyền giống như tìm được người cùng nhóm, lần đầu tiên đôi mắt hổ rơi nước mắt, khóc lóc kể lể: "Hoàng Phủ môn chủ, ngài đứng đầu bảy nhà, nhất định phải làm chủ cho U Minh Cốc chúng ta! Vừa rồi lão phu lấy được ngọc truyền tin của Tam cung phụng nói là Trác Uyên kia đã dẫn Lệ Kinh Thiên đánh bất ngờ U Minh Cốc chúng ta cả đêm. Ba vị cung phụng đi trước ngăn cản, chỉ sợ sống chết không rõ. Xin Hoàng Phủ môn chủ dẫn người lập tức đi cứu viện trước!"  

             Cái gì?  

             Bất giác giật mình, mắt của Hoàng Phổ Thiên Nguyên sáng lên, cả kinh kêu lên: "Chúng ta còn chưa bắt đầu tấn công Hoa Vũ Lâu mà hắn ta đã ra tay với U Minh Cốc trước?"  

             U Vạn Sơn bi thương gật đầu, các trưởng lão còn lại của U Minh Cốc cũng giận dữ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên lại tràn đầy mong đợi.  

             Bọn họ hy vọng vị lão đại này sẽ cho bọn họ chỗ dựa trong lúc nguy cấp này.  

             Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ vuốt râu không biết đang suy nghĩ gì, lúc lâu sau mới nhìn về phía Lãnh Vô Thường và nói: "Lãnh tiên sinh, không biết tiên sinh thấy chuyện này thế nào?"  

             "U Minh Cốc là đồng minh bên ta, cốc chủ U Vạn Sơn lại là tri kỷ của môn chủ, bằng hữu gặp nạn, đương nhiên là không tiếc mạng sống, chết vạn lần không chối từ!" Lúc này Lãnh Vô Thường hét lớn.  

             Người của U Minh Cốc nghe vậy thì mắt sáng lên, đồng loạt nhìn về phía Lãnh Vô Thường tràn đầy vẻ cảm kích.  

             Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên không khỏi hơi sửng sốt nhìn Lãnh Vô Thường thật lâu. Vị Lãnh tiên sinh này khôn khéo tính toán, hiên ngang lẫm liệt như vậy lúc nào?  

             Có điều rất nhanh sau đó, bộ mặt thật của Lãnh Vô Thường lộ ra.  

             "Nhưng..."  

             Cau mày, Lãnh Vô Thường thở dài nói: "Trác Uyên này rất gian trá, xảo quyệt, nếu hành động tùy tiện sợ rằng sẽ trúng bẫy của hắn, phải thảo luận chuyện này kỹ hơn mới được. U cốc chủ, xin yên tâm, chúng ta nhất định sẽ báo thù sâu hận lớn này cho trên dưới toàn cốc của cốc chủ. Nhưng trước mắt chúng ta đã tới Thành Hoa Vũ thì nên bắt Hoa Vũ Lâu trước."  

             Nghe lời ấy, Hoàng Phổ Thiên Nguyên không ngừng gật đầu liên tục nói đúng: "Không sai, Hoa Vũ Lâu và Trác Uyên cùng phe với nhau, bắt Hoa Vũ Lâu trước, báo thù nhỏ cho U cốc chủ sau!"  

             Nghe vậy, mọi người đồng loạt gật đầu, đám người Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm nhìn về phía U Minh Cốc liên tục giễu cợt.  

             Trong lòng U Vạn Sơn giận dữ, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng nhưng không tiện phát tác. Quay lại nhìn về phía ba người Phương Nhất Bái, U Vạn Sơn hét lớn: "Phương tiên sinh, bệ hạ phái các ngươi tới trợ giúp chúng ta lùng bắt Trác Uyên kia. Bây giờ người kia làm xằng làm bậy tại U Minh Cốc của ta, chẳng lẽ các ngươi không nói đôi câu sao?"  

             "Ách... Trác Uyên này có cơ mưu không thể dò được, hành tung lại không rõ. Lãnh tiên sinh nói đúng, phải ăn cơm từng miếng từng miếng, cũng phải bước từng bước từng bước mà bắt người này. Cần tiêu diệt Hoa Vũ Lâu trước và những chỗ hắn ta có thể sẽ ẩn thân rồi mới đi vây bắt hắn ta, dù hắn ta có bản lĩnh lớn thì cũng không tránh đi đâu được. U cốc chủ, ngươi đừng gấp!" Phương Nhất Bái khẽ vuốt râu, thản nhiên lên tiếng.  

             Thật ra thì bọn họ đã sớm được Hoàng Đế ra lệnh để Trác Uyên và Đế Vương Môn tự phát triển, đừng khai chiến trước. Cho nên dĩ nhiên bọn họ có thể kéo dài thì kéo dài, đâu vội khuyến khích hai bên khai chiến như vậy?  

             Còn về bia đỡ đạn giống như U Minh Cốc thì họ không thèm để ý.  

             Dù sao bia đỡ đạn chính là bia đỡ đạn, chết sớm chết muộn thì đều phải chết.  Cuối cùng tranh bá thiên hạ là chuyện của Trác Uyên và Đế Vương Môn, không có nửa xu liên quan đến bọn họ!  

             Chỉ có U Vạn Sơn nhìn vẻ mặt chế giễu của mọi người mà giận không có chỗ phát tiết, hận đến mức cắn răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào...

Advertisement
';
Advertisement