Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù!  

             Tiếng xé gió vang lên, bóng dáng ba người lập tức xuất hiện trên chiến trường, không mảy may để ý đến những tiếng la hét ở dưới mà nhanh chóng bay đến chỗ hai người Trác Uyên.  

             Nhíu nhẹ lông mày, Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên nhìn nhau, bất ngờ cất tiếng cười nhạo: "Hừ, có dũng khí, đã vậy còn ngang nhiên lao đến đây!"  

             "Khà khà khà... Theo quan điểm của lão phu, chẳng qua bọn họ đến chịu chết mà thôi!" Lệ Kinh Thiên cong môi khinh thường, ánh mắt đong đầy sự hung ác.  

             Rất nhanh chóng ba thân hình già nua liền xuất hiện trước mặt bọn họ, thế mà lại là ba người Đại Cung Phụng của U Minh Sơn Cốc.  

             Chỉ là lúc đầu khi bọn họ quyết định đến đây ngăn cản hai người Trác Uyên mang theo dáng vẻ vô tư hy sinh vì việc nghĩa và dũng cảm không ngại sống chết. Nhưng khi thật sự đối mặt với hai con mãnh thú này, lòng bỗng thấy căng thẳng lại có phần kinh hãi.  

             Mí mắt Đại Cung Phụng run rẩy, nét mặt thận trọng nhìn hai người, cổ họng kêu ừng ực ừng ực, hoàn toàn sợ đến mức không nói được thành lời.  

             Hai người bên cạnh nhìn thấy vậy cũng than thở lắc đầu không biết làm sao.  

             Còn chưa đánh mà gan đã sợ trước rồi, vậy làm sao đánh được?  

             Đại ca, chúng ta đến đây là để kéo dài thời gian cho Lão Tam đấy...  

             Dường như là nhớ lại sứ mệnh của bản thân, Đại Cung Phụng kia hít sâu khiến bản thân bình tĩnh lại, mới nhìn về phía mấy người Trác Uyên, quát to: "Trác Uyên, ngươi quá khinh thường..."  

             Nhưng mà lão ta vừa mới mở miệng còn chưa nói được mấy câu, Trác Uyên đã thờ ơ mà nhấc tay chỉ vào hư không đếm từng người trong số bọn họ, lạnh lùng tra hỏi: "Vừa nãy không phải có bốn luồng thần thức của các người lướt qua đây sao, tại sao mới đến có ba người các ngươi, còn một người đâu rồi?"  

             Trong chớp mắt dũng khí mà Đại Cung Phụng vừa thổi phồng lên lúc nãy, muốn lên tiếng chất vấn ngay tức khắc bị nghẹn lại, không nói được nữa. Hơn nữa Trác Uyên kia từ trên cao nhìn xuống, chẳng khác nào hoàn toàn coi thường bọn họ, khí thế cả vú lấp miệng em cũng khiến bọn họ trở nên thấp kém hơn, không tiếp tục nói ra những lời có dũng khí được nữa.  

             Đây là uy áp do khoảng cách sức mạnh giữa hai bên sinh ra, bọn họ đứng trước mặt Trác Uyên, tưởng chừng như là Linh thú cấp một đứng trước Linh thú cấp sáu, một chút suy nghĩ phản kháng cũng không sinh ra được.  

             Ba người nhìn nhau, râu run rẩy, thậm chí đã muốn khóc luôn rồi.  

             Dù sao thì bọn họ cũng là cao thủ Thần Chiếu cảnh, Cung Phụng của U Minh Sơn Cốc, lẽ nào đến cả cái chết có chút bi tráng, có chút tôn nghiêm mà bọn họ cũng không làm được sao?  

             Giống như là đã nhận ra sự uất ức trong lòng bọn họ, Lệ Kinh Thiên phì cười, ánh mắt nhìn ba người tràn ngập ý tứ khinh thường.  

             Trác Uyên cũng lắc đầu bật cười không chút để tâm, chỉ là thản nhiên nói: "Ba người thì ba người, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng chẳng ít."  

             Vừa nói xong, trong tay Trác Uyên lóe lên tia sáng, bỗng nhiên một chiếc hồ lô xuất hiện. Mở nắp bình ra, một con huyết tằm đang nỗ lực bò ra ngoài. Chúng nó giống như bị vây kín nhiều năm trong bóng tối, sớm đã không thể chờ đợi được muốn tìm hiểu cái thế giới bên ngoài này.  

             "Bây giờ lão tử cho các người một cơ hội, nuốt nó, từ nay về sau làm người của ta, giữ chức Trưởng lão của Lạc gia. Còn không, lão tử chỉ có thể mang thi thể của các người về!" Một tia sáng lạnh lẽo loé lên trong mắt, Trác Uyên như là một vị đế vương quyền uy không cho phép phản kháng, liếc mắt nhìn ba lão già đang đứng trước mặt.  

             Điều này thật sự là bàng hoàng, ba người nhìn nhau trong lòng hoảng hốt. Bọn họ ngàn lần không nghĩ đến vào lúc này Trác Uyên lại tung cành ô liu ra mời chào bọn họ.  

             Vốn bọn họ đoán rằng, với thủ đoạn tàn nhẫn của Trác Uyên, thêm chuyện hai bên có ân oán đã nhiều năm chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt. Bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chết bất cứ lúc nào rồi, nhưng sao lại... Hạnh phúc đến đột ngột quá mà!  

             Khi mà đã được định sẵn là phải chết, bỗng nhiên lại có một cơ hội sống sót, trái tim muốn được sống sót của ba người không ghìm nổi mà bắt đầu nhảy lên mạnh mẽ.  

             Chuyện này giống như việc ba người đã rơi xuống vách núi rồi ngay lúc sắp ngã tan xương nát thịt thì một chiếc dây thừng lại bất ngờ được thả từ trên xuống. Ngươi nắm hay là không nắm?  

             Nói nhảm, ngốc đâu mà không nắm, không có người nào lại muốn chết cả!  

             Chỉ có điều ba lão già này biết rõ thế đạo nguy hiểm và khó khăn, làm sao sẽ tùy tiện bằng lòng cơ chứ, làm như thế chẳng khác nào không có địa vị gì đúng không?  

             Thế là Đại Cung Phụng và hai người khác nhìn nhau một chút, không thể không vuốt nhẹ bộ râu dài ho nhẹ, ngẩng đầu lên, dáng vẻ kiêu ngạo: "Hứ, Trác Uyên, ngươi muốn mời chào bọn ta, sao có thể dễ dàng như vậy được? Nên biết ở U Minh Sơn Cốc chúng ta là..."  

             "Lệ lão, xử lý bọn họ đi!" Trác Uyên nhìn cũng không nhìn bọn họ lấy một cái, lạnh lùng lên tiếng.  

             Lệ Kinh Thiên nhếch mép cười, vỗ vào cánh tay, trong mắt lão ta hiện lên vẻ dữ tợn như đã đợi giây phút này từ lâu rồi.  

             Thấy tình hình này ba người lập tức sợ đến mức mất hồn mất vía, run như cầy sấy, vội vàng xua tay, kêu lên: " Có gì thì từ từ nói, đừng... đừng xúc động..."  

             "Hừ, ba kẻ già mà chưa chết, lúc nãy lão tử đã nói rồi, các ngươi thêm một người cũng không nhiều bớt một người cũng chẳng ít. Đừng tỏ vẻ ta đây trước mặt lão tử, đơn thuần tự mình tìm đến cái chết!" Trác Uyên phát ra tiếng hừ lạnh, tia sáng lạnh lẽo làm người khác khiếp sợ vụt qua trong ánh mắt.

Advertisement
';
Advertisement