Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mặt khác, tiếng nổ vang lên, một cánh cửa đá đột ngột bị đẩy ra, bóng dáng một đệ tử U Minh Sơn Cốc cả người máu me be bét, thân hình nghiêng ngả vội vàng chạy về phía trước, di được hai bước thì ngã "rầm", miệng không tự chủ mà hộc ra một ngụm máu loãng.  

             Đôi mắt không nhịn được mà co lại, trong bốn lão già tóc bạc đang ngồi trong mật thất, lão già nhìn như là người đứng đầu gấp rút tiến đến cúi đầu xem xét, kinh hoảng nói: "Chuyện gì đã xảy ra, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"  

             "Kẻ... địch… tấn công…" Đôi mắt đệ tử kia trợn trừng, cố sức nâng cổ lên, dùng hết sức nghiến răng nghiến lợi nhả ra những từ đó, rồi lệch cổ, không còn sự sống.  

             Nhưng trong đôi mắt kia vẫn trợn to không nhắm lại kia lại ngập tràn hoảng sợ và sự không cam tâm khiến cho bốn lão già đang có mặt ở đây đồng loạt cảm thấy lạnh buốt. Liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy hoảng hốt!  

             "Lẽ nào lại như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, có thế lực nào mắt bị mù lại dám động vào U Minh Sơn Cốc chúng ta?" Lão già đứng đầu run rẩy, thốt ra tiếng quát giận dữ.  

             Một lão già khác ở bên cạnh cũng nói trong ngờ vực: "Đúng thế, chỉ là tại sao đại trận bên ngoài sơn cốc không có một chút động tĩnh nào? Chẳng lẽ đã bị phá rồi?"  

             Nghĩ đến đây, bốn người không nhịn được đồng thời kinh hoàng, nếu là như vậy, vậy kẻ kia phá trận cũng quá nhanh đi, họn họ còn chưa kịp nhận ra điều gì đã phá xong trận xông vào sơn cốc rồi.  

             Thực lực của kẻ này, rốt cuộc kinh khủng đến nhường nào vậy!  

             Nghĩ đến đây bốn người không dám sơ suất, đồng loạt thả ra Vùng Thần Thức dò xét tình hình bên ngoài.  

             Nhưng không kiểm tra còn tốt, vừa kiểm tra đã khiến bốn người ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh.  

             Chỉ thấy bên ngoài đông nghịt, đầy người, liên tục hô giết, lửa cháy dữ dội. Quan trọng là bọn họ có gần một vạn đệ tử trong sơn cốc lại bị mấy ngàn người đánh lén, đánh đến cho không kịp trở tay, biểu hiện hoàn toàn không có sức mạnh chiến đấu, đã bị giết thành chó không còn chỗ mà phản kháng.  

             Sau đó thần thức của bốn người lại tiếp tục thăm dò, trên đỉnh núi nhỏ trong sơn cốc tìm thấy hai bóng người.  

             Chẳng qua một người trong đó chỉ có tu vi Thiên Huyền cảnh tầng ba, bốn người không coi trọng lắm nhưng một người khác lại là tu vi Thần Chiếu cảnh đỉnh phong, điều này ít nhiều cũng khiến bốn người cảm thấy ngưng đọng, đều sắp khóc luôn rồi.  

             Nhìn khắp thiên hạ, thế lực có thể phái ra cao thủ Thần Chiếu cảnh đỉnh phong cũng không nhiều lắm, chỉ có một hai cái mà thôi, làm sao lại cố tình đến U Minh Sơn Cốc của bọn họ?  

             Trong bốn vị cung phụng bọn họ cũng chỉ có Đại Cung Phụng là cao thủ Thần Chiếu cảnh tầng năm, còn lại ba người khác đều chưa vượt qua được rào chắn của Thần Chiếu Cảnh tầng bốn, cho dù bốn người hợp lực cũng tuyệt đối không thể đánh lại được vị cao thủ Thần Chiếu cảnh kia!  

             "Con bà nó, rốt cuộc là ai, Đế Vương Môn hay là Hoàng thất? Chúng ta đã làm gì đắc tội bọn họ mà lại muốn chúng ta bị diệt môn?" Một vị cung phụng đau thương nói.  

             Lông mày Đại Cung Phụng cau chặt lại, lắc đầu hòa hoãn nói: "Không đúng, nghe Môn chủ nói, chúng ta và Đế Vương Môn có mối quan hệ đồng minh, bọn họ không thể nào ra tay với chúng ta. Về phía Hoàng thất, ngàn năm gần đây có nhiều thế lực cản trở cũng sẽ không tùy tiện động tay với chư hầu đâu. Hơn nữa hơi thở của cao thủ Thần Chiếu cảnh kia, dường như lão phu đã từng cảm nhận được..."  

             "Đại Cung Phụng, ngài biết hắn?" Những cung phụng khác nghe nói vậy đều đồng loạt hỏi.  

             Đại Cung Phụng suy tư trong giây lát, thân mình chợt run rẩy nhẹ, thở dài bất đắc dĩ, cười khổ thành tiếng: "Đúng thế, làm sao lão phu lại quên mất cơ chứ, chúng ta đều đã từng gặp hắn! Không lâu trước đó trong đại lễ thụ phong của Lạc gia, không phải chúng ta đã tận mắt chứng kiến hắn suýt chút nữa đánh nhau với Hoàng Phổ Phong Lôi của Đế Vương Môn đấy sao!"  

             "Cuồng Tôn Thiên Cương Lệ Kinh Thiên?" Mọi người hoảng sợ, đồng thời kêu lên.  

             Đại Cung Phụng gật đầu xót xa, thở dài: "Còn có chuyện càng đắng cay hơn, nếu Lệ Kinh Thiên đã đến đây, vậy cao thủ Huyền Thiên đứng bên cạnh lão ta còn có thể là ai đây? Chỉ có thể là quản gia của Lạc gia, ác ma Trác Uyên tự mình đến đây. Lúc đó chúng ta đã gặp hắn, đó là quái vật có thể dễ dàng chế trụ hai đại cao thủ là Lệ Kinh Thiên và Hoàng Phổ Phong Lôi. Chúng ta đánh nhau cùng với hai người bọn họ, đúng thật là nửa phần thắng cũng không có!"  

             Nghe những lời này, ba người còn lại liền ngơ ngác, trong lòng dần dần chìm xuống, sắc mặt xám xịt như đã chết!  

             Đối mặt với hai người này cùng một lúc, một người bọn họ cũng đừng mong đánh thắng được càng đừng nói đến chuyện cả hai người cùng tấn công.  

             Nghĩ đến điểm này, bốn lão già này lại bị kích thích đến muốn khóc!  

             Lạc gia này, Trác Uyên này, cuối cùng cũng hành động rồi! Nhưng mà ngươi muốn động thủ thì cứ động thủ đi, tại sao lại chọn U minh Sơn Cốc của chúng ta ra tay đầu tiên thế? Bình thường luôn đối đầu các ngươi không phải là Đế Vương Môn à?  

             Trưởng lão của U Minh Sơn Cốc chúng ta đã chết trên tay mấy người các ngươi rồi, sao còn muốn nhằm vào chúng ta như vậy, coi chúng ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt có phải hay không?  

             Bốn người đồng thời nhìn nhau, đều có cảm thấy bi thương vì bị ông trời đùa giỡn.  

             Nhưng mà cuối cùng bốn người vẫn phải trở về hiện thực đối mặt với hiểm cảnh trước mắt!  

             Đại Cung Phụng tự đánh giá một chút, cuối cùng ánh mắt lóe lên tia sáng, trên mặt lộ vẻ kiên quyết: "Lão Tam, cước trình của đệ nhanh nhất, tìm cơ hội rời đi, đi báo cáo tình hình nơi này cho Môn chủ. Ba người chúng ta giúp đệ ngăn cản bọn họ trong chốc lát!"  

             "Đại ca!" Lão Tam giật mình, đôi mắt nhìn về phía lão ta ứa lệ.  

             Nhưng mà Đại Cung Phụng chỉ khẽ gật đầu, đưa cho lão ta một nụ cười nhẹ nhõm.  

             Mà lúc này Trác Uyên cũng nhìn chăm chú phương hướng vừa phát ra thần thức, khuôn mặt ngờ vực nói: "Ồ, chắc hẳn bốn luồng thần thức lúc nãy đã phát hiện ra chúng ta, làm sao mà bốn lão già này còn không xuất hiện, chẳng lẽ sợ chúng ta rồi, co đầu rụt cổ hay sao?"  

             "Khà khà khà... Ta thấy hình như là vậy đó!" Lệ Kinh Thiên nhếch miệng, phát ra tiếng cười sằng sặc...

Advertisement
';
Advertisement