Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ba người nhanh chóng rụt cổ lại, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc!  

             Giơ tay đưa bình hồ lô đến trước mặt bọn họ, Trác Uyên vẫn cứ lạnh lùng nhìn như vậy, ba người kia cũng rất biết điều, biết nghe lời cầm ngay một con huyết tằm lên nhét vào miệng!  

             Đến lúc này Lạc gia lại nhiều thêm ba vị Trưởng lão Thần Chiếu cảnh, tuy rằng Trác Uyên cũng chẳng coi trọng bọn họ. Thậm chí địa vị của bọn họ trong lòng Trác Uyên còn không bằng Nghiêm Tùng tu vi Thiên Huyền đỉnh.  

             Chỉ có điều gầy thì vẫn có chút thịt, ăn thì vô vị mà bỏ thì tiếc. Có khả năng làm việc cho bản thân thì trong tương lai vẫn là có lợi.  

             Còn ba vị Trưởng lão mới gia nhập, cuối cùng cũng hiểu được những cao thủ như Lệ Kinh Thiên tại sao lại tuân lệnh Trác Uyên. Ngoài bị huyết tằm khống chế ra thì thái độ ngang ngược của Trác Uyên, quả thật khiến cho tất cả mọi người không dám tùy tiện phản kháng!  

             "Trác... Trác tiên sinh..."  

             "Gọi Trác quản gia!" Đại Cung Phụng vừa mới ấp úng lên tiếng đã bị Trác Uyên hừ lạnh một tiếng nói cảnh cáo.  

             Đại Cung Phụng kia rụt đầu lại vội vàng gật đầu nói: "Vâng! Trác quản gia. Chúng ta còn có một người đã dùng mật đạo lén trốn đi báo tin, bây giờ vẫn chưa đi xa, nếu không thì lão phu gọi hắn quay lại cùng nhau gia nhập phe Trác quản gia được không?"  

             Hai người còn lại nghe thấy thế cũng lập tức gật đầu!  

             Bốn người bọn họ đều là cung phụng của U minh Sơn Cốc, bình thường quan hệ rất tốt. Bây giờ ba người bọn họ đều bị ép trở thành thủ hạ của Trác Uyên, Lão Tam chạy về báo tin như vậy, sau này gặp lại, chẳng lẽ phải tàn sát lẫn nhau sao?  

             Vì thế bọn họ cho rằng dứt khoát kéo Lão Tam qua đây, bốn người tụ họp lại với nhau, giúp đỡ lẫn nhau thì tốt hơn.  

             Nhưng Trác Uyên lại chẳng để tâm lắc đầu: "Không cần, bớt đi một người không sao hết!"  

             Đầu tiên mấy người vẫn ngơ ngác sau đó trong lòng trầm xuống, nhìn nhau cũng cười khổ thành tiếng. Xem ra vị Trác quản gia này thật sự là không hề coi trọng bọn họ!  

             Vậy sau này bọn họ làm việc càng phải cẩn thận hơn nữa, đừng khiến vị gia này phải cau mày.  

             Nếu Lệ Kinh Thiên khiến hắn tức giận, đoán là hắn còn không nỡ trừng phạt. Đổi thành bọn họ thì chết chắc rồi, cho nên sau này vẫn nên cụp đuôi làm người thì tốt hơn!  

             Lạc gia tàng long ngọa hổ*, dù ba người bọn họ đều là cao thủ Thần Chiếu nhưng vị gia này đúng là không quan tâm một chút nào!  

             *Tàng long ngọa hổ (藏龙卧虎):  ý nghĩa tương tự ngọa hổ tàng long, chỉ người tài nhưng chưa được phát hiện hoặc những người giấu tài.  

             Nghĩ đến điều này, ba người liền có cảm giác khóc không ra nước mắt, những ngày tháng đã từng cao cao tại thượng, từ nay về sau một đi không trở lại nữa...   

             "Ba người các ngươi... bên dưới còn chưa đánh xong, đi xuống giúp đỡ đi!" Lúc này Trác Uyên nhìn những người đang gọi đánh gọi giết ở bên dưới, đột nhiên lạnh giọng nói.  

             Ba vị Cung Phụng giật mình, hai tay không tự chủ được mà run rẩy.  

             Ý nghĩ của Trác Uyên bọn họ đã hiểu, hiện tại cuộc đại chiến bên dưới đã có chiều hướng nghiêng về một phía, bọn họ đi chẳng qua cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có nhiều hiệu quả. Chẳng qua Trác Uyên chỉ muốn khiến bọn họ tự lập đầu danh trạng*, tự tay giết chết đệ tử của chính mình mà thôi.  

             *Đầu danh trạng (投名状): Hiểu theo nghĩa đơn giản là cắt đứt khả năng để người nào đó có thể trở mặt với mình và theo về phía bên kia.  

             Nhưng mà dù nói thế nào đi nữa vài giây trước bọn họ vẫn là cung phụng của U Minh Sơn Cốc, nhanh như vậy mà đã phản bội chiến tuyến, tàn sát đồng môn. Chuyện này khiến cho ba lão già bọn họ khó có thể làm được mà.  

             "Trác quản gia, Thượng Thiên có đạo đức tốt*. Không bằng để cho lão phu ra mặt, mời chào những đệ tử còn lại của U Minh Sơn Cốc cùng nhau gia nhập vào Lạc gia!" Đại Cung Phụng suy xét một chút ánh mắt hy vọng nhìn Trác Uyên.  

             *Đạo đức tốt (好生之德): một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là có đức tính chăm sóc chúng sinh và không giết hại người khác.   

             Đôi mắt Lệ Kinh Thiên sáng lên, cũng nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ý kiến này không tồi, Trác quản gia..."  

             "Giết!"  

             Không nói hai lời, Trác Uyên lạnh lùng nói: "Địa vị sau này của ba người các ngươi ở Lạc gia, toàn bộ được quyết định dựa trên công lao và thành tích. Người không có công lao và thành tích thì mang đầu đến đây, Lạc gia không nuôi kẻ nhàn rỗi!"  

             Hí!  

             Không cảm giác mà hít vào một ngụm khí lạnh, lời nói của Trác Uyên đã rõ đến không thể rõ hơn nữa, vậy hiển nhiên là nhất định phải thủ tiêu U Minh Sơn Cốc, không để lại người sống!  

             Nếu ba cung phụng bọn họ không thể ra tay thủ tiêu đệ tử của chính mình trong sơn cốc vậy thì tự đưa đầu mình dâng lên.  

             Đây không chỉ là chuyện đầu danh trạng nữa mà là muốn bọn họ và U Minh Sơn Cốc hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt. Mà ba lão già này, bản thân đúng là cao thủ ma đạo, mặt chai mày đá. Hiện giờ đã như vậy mà còn có một đường sinh cơ ở phía trước, sao có thể bởi vì cái gọi là khí phách mà bỏ qua đây?  

             Vì thế ba người không nói nhiều thêm nữa, đồng loạt xoay người phóng về phía chiến trường!  

             Dù thế nào thì ba người bọn họ đã cầu xin Trác Uyên rồi, Trác Uyên không chịu buông tha các ngươi, vậy cũng đừng trách chúng ta không để ý đến ân tình trong quá khứ.  

             "Giết, các huynh đệ, cố lên!"  

             Trên chiến trường, một để tử U Minh Sơn Cốc dáng người vạm vỡ, tay cầm một thanh ma kiếm lớn rất dũng cảm, ba năm người cũng không thể tiếp cận hắn ta, gào lên nói: "Lão tử đã cho người đi báo tin cho bốn vị cung phụng, bọn họ sẽ nhanh chóng xuất quan chi viện, mọi người lại cố gắng thêm chút nữa!"  

             Xoạt!  

             Bỗng nhiên một thân hình mặc áo bào màu khói đứng trước mặt hắn ta nhưng hắn ta lại không mảy may phát giác.  

             Chờ đến khi nhận ra, hắn ta mới nhìn người nọ thật kỹ, sắc mặt mừng rỡ, kêu lên: "Đại Cung Phụng, cuối cùng ngài..."  

             Phụt!  

             Song hắn ta còn chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng trầm đục, vẻ vui sướng trên gương mặt của hắn ta đột ngột cứng ngắc. Trước ngực hắn ta, một lỗ thủng to như cái nắm tay, máu tươi đang ồ ạt chảy ra.  

             Không nhìn hắn ta thêm nữa, Đại Cung Phụng quay người lại, bóng người tan biến đi về phía mục tiêu kế tiếp. Để lại người đệ tử này trong trận chiến hỗn loạn vẫn ngoan cường chiến đấu trong một khoảng thời gian dài, cứng đờ đứng ở đó không nhúc nhích chút nào, trên gương mặt còn mang theo vẻ tươi cười nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự nghi ngờ và khó hiểu.   

             Làm sao lại xảy ra chuyện này, tại sao Đại Cung Phụng lại tấn công hắn ta?  

             Hắn ta nghĩ không ra, cứ như vậy mà mang theo câu hỏi cuối cùng cũng là câu hỏi lớn nhất trong cuộc đời hoàn toàn mất đi sự sống.  

             Cùng lúc đó bóng dáng của ba lão già đó xuất hiện ở mỗi góc của chiến trường.  

             Thứ nhất bọn họ là cường giả Thần Chiếu, thứ hai bọn họ là Cung Phụng của U Minh Sơn Cốc quen thuộc với địa hình trong sơn cốc. Vì vậy một khi bọn họ tham chiến liền giống như gió thu cuốn trôi lá vàng, thổi quét qua toàn bộ U Minh Sơn Cốc không để bất kỳ đệ tử nào trốn thoát.  

             Lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này, ý cười lạnh nhạt đầy tà dị đảo qua trên khóe miệng Trác Uyên.  

             Trên mặt Lệ Kinh Thiên cũng hiện lên nghi vấn, hỏi: "Trác quản gia, lúc nãy lão già kia đề nghị mời chào các đệ tử trong sơn cốc, vì sao ngài..."  

             "Đầu hàng trước khi chiến là điều tối kỵ trong chiến tranh, cuộc chiến với Đế Vương Môn sẽ nhanh chóng mở ra, sao ta có thể để nhiều nhân tố không xác định như vậy bên cạnh mình? Nếu bọn họ đột ngột phản chiến, ta cũng không có nhiều huyết tằm như vậy để khống chế bọn họ."  

             Cười lạnh, trong ánh mắt Trác Uyên hiện lên một luồng tinh quang không hiểu: "Lại nói, bây giờ Lạc gia rất thiếu cao thủ. Ta mời chào ba lão già này cũng là có ý định muốn bù đắp. Nếu để cho bọn họ mang theo thế lực của bản thân gia nhập, sau này không dễ quản lý, biết đâu còn xảy chuyện Tu Hú chiếm tổ Sáo Sậu!"  

             Trong lòng không tự chủ được mà rùng mình, Lệ Kinh Thiên sâu sắc nhìn Trác Uyên, ôm quyền thán phục: "Trác quản gia lo xa nghĩ rộng, Lệ mỗ vô cùng khâm phục!"

Advertisement
';
Advertisement