Hoàng Phổ Phong Lôi nghe thấy lời này, không khỏi trợn mắt.
Chỉ bằng?
Sau khi thực lực của tiểu tử này tăng mạnh đúng là khác hẳn, ngay cả Hộ Long Thần Vệ tiểu tử này đều không để vào mắt, thế mà lại dùng từ "chỉ bằng". Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, với thực lực của lão ta bây giờ, ước chừng ba người kia liên thủ cũng không phải đối thủ của lão ta.
Xem thường bọn họ cũng hoàn toàn là chuyện đương nhiên!
Nghĩ đến đây Hoàng Phổ Phong Lôi nhìn về phía Hoàng Phổ Thiên Nguyên mà ao ước, nước miếng chảy đầy đất, nếu như Cửu Long Kim Cương Thân bị lão ta luyện thành thì là tốt biết bao!
Đáng tiếc lại rơi vào tay một kẻ tầm thường, nếu như để cho Đại cung phụng như lão ta luyện, nhất định sẽ mạnh hơn lão ta* rất nhiều!
*Hoàng Phổ Thiên Nguyên
Đáng tiếc, đáng tiếc ghê...
Đại cung phụng lắc đầu ai oán, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng không để ý tới lão ta, vẫn thương lượng với Lãnh Vô Thường như cũ: "Nhưng mà trên danh nghĩa bọn họ đến là để giúp chúng ta thì chúng ta cũng có thể lợi dụng bọn họ thật tốt! Dù sao với thực lực hiện tại của lão phu,m cũng không sợ bọn họ chơi âm mưu quỷ kế gì, chúng ta ngư ông đắc lợi!"
"Ý kiến của môn chủ rất hay, tại hạ cũng đang chờ đến giờ phút này! Có cao thủ tuyệt thế như môn chủ bảo hộ, có thể ứng phó với bất kì tình huống nào cũng không phải sợ mà chính thức khai chiến với Trắc Liệt Uyên, hoàng thất!" Lãnh Vô Thường hơi khom người, khuôn mặt lão ta kích động, giống như khát vọng nhiều năm lập tức thành hiện thực.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên gật đầu nhẹ, bỗng nhiên lão ta lại cười lớn, mặt mũi tràn đầy tự tin, dứt khoát quay người đi ra ngoài: "Đi thôi, để lão phu đi chiếu cố ba đại cao thủ này, ha ha ha..."
Đám người hơi khom người rồi cùng nhau đuổi theo, đúng là nghe lời không nói nên lời...
Chỉ một lúc sau, mọi người đi tới đại sảnh tiếp khách của Đế Vương Môn, mà ba người Phương Thu Bạch đã đợi ở đó từ lâu.
Nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy Hoàng Phổ Thiên Nguyên tinh thần sảng khoái đi tới trước mặt, đồng thời cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt.
Thần Chiếu Cảnh đỉnh phong?
Ba người nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được. Bọn họ đều biết, lúc trước tu vi của Hoàng Phổ Thiên Nguyên chỉ là Thiên Huyền Cảnh đỉnh phong mà thôi, rốt cuộc lão ta đã dùng biện pháp gì mà có thể ngắn ngủi trong vòng ba tháng lại đạt tới Thần Chiếu Cảnh đỉnh phong?
Tốc độ tu luyện khủng bố như vậy, so với quái vật như Trác Liệt Uyên còn quái vật hơn!
Với lại hình như ở trên người lão ta còn có mùi máu tanh, ba người cũng cảm nhận được cảm giác uy hiếp nồng đậm!
Điều này làm cho ba người càng hoảng sợ hơn, lông mày cũng nhíu lại. Hoàng Phổ Thiên Nguyên thay đổi lớn khiến cho tất cả mọi người cảm nhận được khí tức nguy hiểm thật sự.
Lúc này Phương Thu Bạch đứng dậy, thử dò xét: "Hoàng Phổ môn chủ, đã lâu không gặp, lão phu thật sự phải thay đổi cách nhìn. Không biết môn chủ dùng phương pháp kỳ diệu nào mà có thể tinh tiến đến vậy chỉ trong thời gian ngắn?"
Tư Mã Huy và Quỷ Vương cũng không dám lạnh nhạt với Hoàng Phổ Thiên Nguyên của hiện tại, đều cùng nhau đứng dậy, chắp tay hành lễ, con mắt nhìn chằm chằm lão ta không buông, chờ đợi nhận được đáp án.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên mỉm cười, dường như đang hưởng thụ thái độ của đám người đối với lão ta bây giờ, khuôn mặt đắc chí, nhưng ngược lại lão ta cũng không trả lời mà nói tránh đi: "Mời các vị ngồi, hôm nay các vị nhận hoàng mệnh tới đây phụ tá cho Đế Vương Môn đuổi bắt phản tặc, lão phu thật sự rất cảm ơn. Nếu đã vậy thì chúng ta thương lượng kế sách thảo phạt Trác Liệt Uyên."
Ba người liếc nhìn nhau, lông mày run run, họ biết Hoàng Phổ Thiên Nguyên không muốn lộ ra bí mật về thực lực, cũng không cần phải nhiều lời nữa, trở lại chuyện chính: "Như vậy xin hỏi môn chủ, ngài có tính toán gì không?"
"Ha ha ha... Chuyện này, lão phu và Lãnh tiên sinh đã thương lượng trước rồi!"
Quay đầu liếc mắt về phía Lãnh Vô Thường, hai người đều nở nụ cười quỷ dị, Hoàng Phổ Thiên Nguyên tiếp tục nói: "Nếu nói là bắt người trước hết phải bắt ngựa, như vậy nếu muốn diệt trừ Trác Liệt Uyên thì trước phải cắt cánh chim. Đến đây ba vị đều rõ ràng, ba nhà Hoa Vũ Lâu, Kiếm Hầu phủ, Tiềm Long Các có quan hệ như thế nào với Trác Liệt Uyên. Trước khi động vào Lạc gia Trác Liệt Uyên, chúng ta phải chặt đứt đoạn đường phía sau, diệt trừ đồng minh của hắn mới được..."
Ngươi muốn nhân cơ hội chiếm đoạt Thất Thế Gia!
Đôi mắt Phương Thu Bạch nhíu lại, cảm thấy nực cười, hai người còn lại liếc nhìn nhau, trong lòng đều rõ ràng.
Tâm tư này của Hoàng Phổ Thiên Nguyên, đúng là kế sách của Tư Mã Huy mà ai cũng biết!
Tuy nhiên chuyện này cũng nằm trong tính toán của bệ hạ, ba người đều gật đầu đáp ứng.
"Hoàng Phổ môn chủ nói đúng lắm, vậy thì mời Hoàng Phổ môn chủ bố trí!" Tư Mã Huy gật đầu nhẹ, thản nhiên lên tiếng.
Nhưng Hoàng Phổ Thiên Nguyên nghe được lời này mừng rỡ trong lòng. Câu nói này tương đương với hoàng thất ngầm đồng ý dã tâm của lão ta. Cũng chính là sau khi kế hoạch chiếm đoạt của lão ta bắt đầu, hoàng thất sẽ không can thiệp.
Đây chính là thời cơ tốt ngàn năm có một!
Nhưng trong lòng lão ta cũng hiểu rõ, hoàng thất không can thiệp là vì có cản trở cho nên lão ta càng phải tăng tốc hành động mới được! Không phải đợi chuyện bên chỗ Hoàng đế lắng xuống, còn bên chỗ lão ta đang loạn chiến, nhất định sẽ rơi vào thế bị động.
Thế là Hoàng Phổ Thiên Nguyên bắt đầu bố trí chiến lược tấn công về phía ba nhà, sau đó sai người báo tin cho đám người U Minh Cốc và Dược Vương Điện cùng phối hợp hành động!
Chỉ là không ai cảm giác được, vào lúc bọn họ thương lượng, dưới chân của bọn họ có những dao động âm thầm đang không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Dao động dưới chân khuếch tán đến bên cạnh cây cổ thụ ngoài phòng, cây cổ thụ lặng im khuếch tán dao động một lần nữa ra bàn đá bên ngoài viện.
Sau đó bàn đá lại khuếch tán dao động truyền ra phía ngoài.
Thay đổi xen kẽ như vậy, trận dao động rất nhanh truyền ra hơn trăm dặm.
Ngay ở giữa rừng rậm cách thành Tỏa Long hơn mười dặm, một bóng đen nhắm mắt ngồi khoanh chân tựa vào dưới bóng cây cổ thụ cao chọc trời.
Bỗng nhiên cây cổ thụ truyền ra từng đợt dao động, người áo đen mở mắt vội vàng lấy ra một khối ngọc giản đưa tin, ghi chép lại. Sau đó đánh thủ quyết, ngọc giản kia chợt bay về phía bầu trời, không thấy bóng dáng...