Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Trác Liệt Uyên ở đâu, có tin tức quan trọng!"  

             Ở đại sảnh Lạc gia trên Núi Hắc Phong, Lôi Vũ Đình mặc đồ đen hùng hổ đi tới nhưng lại không thấy Trác Liệt Uyên đâu chỉ gặp chấp sự Nghiêm Phục đang phân chia vật tư đâu vào đấy, đành tiến tới hỏi thăm.  

             Nghiêm Phục nghe xong do dự một lúc chỉ về phía dưới nói: "Đi tới Tàng Binh Động, đam người Trác quản gia đều ở chỗ đó!"  

             "Được, cảm ơn!" Lôi Vũ Đình gật đầu hiểu rõ, khua tay.  

             Thế nhưng nàng chưa kịp đi hai bước, Nghiêm Phục lại hỏi: "Đúng rồi, đội trưởng Lôi, có tin tức gì mà vội vã như vậy?"  

             "À, không có gì, chẳng qua là Đế Vương Môn chuẩn bị bắt đầu hành động. Nhưng mà mục tiêu không phải chúng ta mà là ba nhà Hoa Vũ Lâu, chúng ta còn có rất nhiều thời gian để chuẩn bị!"  

             "Cái gì?"  

             Nhưng Lôi Vũ Đình vừa dứt lời Nghiêm Phục đã nhịn không được mà kêu to, vội vàng đi tới trước mặt nàng, hấp tấp nói: "Tin tức có thể tin được không, cho ta xem một chút!"  

             Lôi  Vũ Đình nhìn hắn ta một cái thật kỹ, cau mày khó hiểu: "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì, chuyện này không liên quan tới ngươi? Với lại tin tức đầu tiên đều tới tay quản gia, một chấp sự như ngươi cũng không có quyền lực này!"  

             Nghiêm Phục hơi do dự, gật đầu nhẹ.  

             Quy định này là quyết định của Trác Liệt Uyên để phòng ngừa tin tức lộ ra ngoài, đảm bảo che giấu hệ thống tin tức, không ai trong đám người Lạc gia có thể vượt qua lôi trì, nếu không sẽ bị phạt nặng.  

             Hắn ta biết quy định này nhưng lại cảm thấy lo lắng, vội vàng nói: "Vậy đội trưởng Lôi, ta cùng đi gặp Trác quản gia với ngươi. Như vậy ngươi nói ra tin tức, hắn thấy ta ở đấy mà không phản đối, cũng coi là đồng ý."  

             Lôi Vũ Đình nghĩ một lúc cảm thấy có lý, gật đầu nhẹ đồng ý.  

             Thế là hai người cùng nhau đi về phía tầng ngầm Tàng Binh Động.  

             Rất nhanh hai người đã tiến vào khu vực bí ẩn này.  

             Chỉ thấy người ở đây đông nghìn nghịt, tính cả hộ vệ Lạc gia và đệ tử Vân gia là gần hàng vạn người đang tỏa ra khắp ngõ ngách trong hang động này, bố trí linh thạch và một số cơ thể người suy yếu.  

             Trác Liệt Uyên và Vân Sương đang chỉ huy ở ngay phía trước.  

             Rõ ràng hắn đang bố trí một đại trận nhưng thành quả như thế nào thì không ai biết được.  

             "Hừm, quản gia Trác, ngươi đúng là biết tìm người hợp tác. Một bên làm việc, một bên tán gái, nam nữ cùng phối hợp, làm việc không mệt!" Lôi Vũ Đình vừa nhìn thấy dáng vẻ hai người thân mật ở cùng một chỗ, không hiểu sao trong lòng lại tức giận, không nhịn được mà châm chọc khiêu khích.  

             Sau khi Vân Sương nghe xong, bỗng nhiên cúi đầu, gương mặt ửng đỏ.  

             Trác Liệt Uyên lại không quan tâm, quay đầu lại nhìn, hắn cau mày: "Lôi cô nương, sao ngươi lại đến đây? Như thường lệ, ngươi đang tìm hiểu tin tức ở bên ngoài mới đúng!"  

             "Cũng vì tìm được tin tức nên mới đến tìm ngươi!"  

             Lôi Vũ Đình chợt cười khẩy, tay lấy ra một khối ngọc giản, lắc lắc trước mặt Trác Liệt Uyên, sau đó nhìn hai người một chút, mập mờ hỏi: "Trác quản gia, ngài và vị Sương nhi cô nương tiến triển như thế nào?"  

             "Đừng quấy rối, Sương Nhi là Thánh nữ của Vân gia, ta gọi nàng tới đây là để phân phối người cho thật tốt, không có gì cả!" Trác Liệt chỉ đành lắc đầu không để ý tới nàng nữa, hơi nhắm mắt lại, cẩn thận xem nội dung bên trong ngọc giản.  

             Lôi Vũ Đình thấy Trác Liệt Uyên lạnh lùng như vậy, cảm thấy tức giận, không thú vị nữa, sau đó nhìn về phía Vân Sương, trên miệng nở nụ cười xấu xa nói: "Sương Nhi cô nương, đừng trách người làm tỷ tỷ như ta không cảnh cáo ngươi từ sớm! Người như Trác Liệt Uyên không đáng tin chút nào. Không nói tới hồng nhan tri kỷ có một bó lớn mà thời gian ở chung cũng không quá ba tháng. Thường khiến cho con gái người ta mất cả người lẫn của! Người tỷ tỷ như ta chính là người bị hại năm đó. Cho nên ta lấy thân phận người từng trải khuyên nhủ ngươi, phòng cháy phòng trộm phòng Trác Liệt Uyên!"  

             "Vậy sao, hóa ra ngươi và Trác quản gia cũng thế... Ta còn nghĩ rằng chỉ có Lạc tiểu thư..." Khuôn mặt Sương Nhi ngạc nhiên nhìn về phía nàng, chớp chớp đôi mắt ngây thơ.  

             Lôi Vũ Đình hơi đỏ mặt nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu lên giải thích: "Không có, sao ta có thể nhìn trúng hắn?"  

             "Đúng vậy, nếu thấy coi thường ta thì cũng đừng lấy thân phận người từng trải mà tung tin đồn nhảm, ha ha ha..." Lúc này, Trác Liệt Uyên mở mắt ra, cảm thấy thoải mái, cười nhẹ: "Thật tốt, cuối cùng Đế Vương Môn cũng ra tay. Hơn nữa chính là nhằm vào ba nhà kia, không sai không sai, đúng như ta dự đoán!"  

             Mọi người nghe được đều sửng sốt. Tại sao cảm thấy Trác quản gia rất vui mừng khi đồng minh gặp nạn.  

             Nếu những đồng minh đó thất bại thì có quan hệ mật thiết với chúng ta mà?  

             Trong lòng đều cảm thấy không thể hiểu được, mặt mày Nghiêm Phục khẩn trương: "Trác quản gia, không biết khi nào bọn người Đế Vương Môn sẽ động thủ, chúng ta nên trợ giúp bọn họ như thế nào?"  

             "Trợ giúp, trợ giúp cái gì?"  

             Lông mày Trác Liệt Uyên nhếch lên, trong mắt lóe sáng, vui cười: "Nếu Đế Vương Môn có thể nhổ được ba nhà này thì ta cầu còn không được đó. Nếu không sau này ta phải tự mình đối phó bọn họ, không nói tới việc mất mặt thì cũng khó đạt được hiệu quả quy phục!"  

             Cái gì?  

             Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.  

             Bọn họ ngàn lần không nghĩ tới, hiện tại chủ ý mà Trác Liệt Uyên nghĩ tới không phải là đối phó với việc Đế Vương Môn tập kích như thế nào mà là chiếm đoạt ba nhà kia như thế nào.  

             Phải biết rằng ba nhà này là đồng minh của bọn họ, nhất là Tiềm Long Các đã giúp đỡ gia tộc của bọn họ từ rất sớm. Cứ bán ba nhà như vậy hoặc là ra tay đối phó ba nhà, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa?  

             Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng bọn họ, Trác Liệt Uyên mỉa mai, dạy bảo: "Đừng ngây thơ như vậy, tranh đoạt thiên hạ, không có bằng hữu vĩnh viễn. Cho dù là chúng ta đánh bại Đế Vương Môn và các thế lực đối địch khác trở thành chủ thiên hạ. Có lẽ lúc đầu ba nhà vẫn đồng minh như cũ. Nhưng trải qua thời gian, lợi ích xung đột, bọn họ cũng sẽ đối xử với chúng ta giống như Đế Vương Môn bây giờ, sớm muộn cũng sẽ trở thành địch nhân."  

             "Nếu đã như vậy, chi bằng bây giờ nhân cơ hội cắn nuốt bọn họ để cho thiên hạ thật sự yên ổn, quốc thái dân an. Đây mới thật sự là đại nghĩa. Đúng không, Vân Sương cô nương?"

Advertisement
';
Advertisement