Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Ba bóng dáng bay ra ngoài Đế Đô, tin tức này rất nhanh truyền đến tai các thế lực lớn.  

             Trong Phủ Thừa Tướng, Gia Cát Ngọc Long thong thả và tự mãn uống rượu ngắm trăng trong sân. Bất ngờ trong không gian truyền đến một đợt chấn động kỳ lạ, bỗng mặt đất dưới chân lão ta nổi lên một cái ụ nhỏ, sau đó có tiếng vù phát ra, một bóng người lủi ra từ trong mặt đất.  

             Nhìn kỹ một chút, vậy mà lại là trinh thám của Khuyển Nhung, Hô Liên Sài của Ẩn Lang Vệ!  

             Nhìn thấy Gia Cát Ngọc Long, vẻ mặt Hô Liên Sài không giữ được nét bình tĩnh, mau chóng hành lễ: "Thừa Tướng đại nhân, chúng ta vừa thu được tin tức chuẩn xác rằng tất cả cao thủ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ Hoàng Đế đều đã được cử đi truy bắt Trác Uyên. Công tử nhà ta và Quốc sư hi vọng nhận được lời khuyên của ngài, chúng ta có nên làm tới hay không?"  

             "Ha ha ha... Làm cái gì? Đế Đô to như thế, các ngươi vẫn chưa thưởng thức toàn bộ đâu, tiếp tục phong hoa tuyết nguyệt, du sơn ngoạn thủy không vui hơn à?" Gia Cát Ngọc Long cười xấu xa, bưng chén rượu nhấp thêm một ngụm, lắc đầu từ chối cho ý kiến.  

             Thấy vậy, nét mặt Hô Liên Sài trở nên nghiêm nghị, nóng nảy quát: "Thừa tướng đại nhân, dũng sĩ Khuyển Nhung chúng ta đến nơi quý địa này không phải là đến để du sơn ngoạn thủy, ngài nên hiểu cho rõ!"  

             "Đương nhiên lão phu hiểu rõ, cho nên mới bảo các ngươi bình tĩnh một chút, nên làm gì thì làm, đừng trúng kế dụ rắn ra khỏi hang của lão già kia!" Gia Cát Ngọc Long hơi nghiêng đầu, tiếp tục tự rót tự uống, rất hài lòng.  

             Hô Liên Sài ngây người, vẻ mặt vẫn chưa hiểu rõ: "Thừa Tướng đại nhân, ngài nói đây là mưu kế? Nhưng ta đã nghe ngóng rõ ràng rồi, hai Hộ Long Thần Vệ kia còn có Quỷ Vương, quả thực đã rời khỏi Đế Đô, không thể nhầm được. Lúc này bên cạnh Hoàng Đế, thật sự không còn ai bảo vệ!"  

             "Ha ha ha... Ngây thơ! Chuyện Hộ Long Thần Vệ rời Đế Đô và chuyện bên cạnh Hoàng Đế có hay không có người bảo vệ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Đừng làm chuyện ngu ngốc, lão già kia tuyệt đối không bình thường!" Lại nhấp thêm một ngụm rượu, Gia Cát Ngọc Long phất tay áo ra hiệu cho hắn ta lui xuống.  

             Hô Liên Sài có phần không phục bĩu môi, quay người đi muốn rời đi nhưng trong miệng lại thì thầm: "Hừ, người Thiên Vũ đã yếu đuối lại còn nhát gan, cơ hội tốt như vậy còn bỏ qua..."  

             "Ngươi nói cái gì?"  

             Song không để hắn ta nói hết câu, Gia Cát Ngọc Long đã lạnh lùng lên tiếng, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở nói: "Ngươi quay về truyền tin cho Công tử nhà ngươi và Quốc sư, nói trong khoảng thời gian này yên lặng một chút cho lão phu. Nếu như xảy ra chuyện, các ngươi chết không sao cả nhưng nếu làm hỏng kế hoạch lớn của lão phu! Hừ hừ hừ... Lão phu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu!"  

             Dù Gia Cát Ngọc Long chỉ có tu vi Thiên Huyền cảnh nhưng uy nghiêm của Thừa Tướng một quốc gia tuyệt đối không thể khinh thường, ngay tức khắc đã khiến cao thủ Hô Liên Sài tu vi Thần Chiếu cảnh sợ đến thân thể run rẩy, gật đầu theo bản năng.  

             "Đi về!" Lạnh lùng nói thêm, trong mắt Gia Cát Ngọc Long lóe lên một tia sáng khó hiểu.  

             Hô Liên Sài tiếp tục gật đầu rồi từ từ chìm vào trong lòng đất, không thấy bóng dáng. Chỉ còn một mình Gia Cát Ngọc Long vừa tiếp tục uống rượu vừa thở dài thành tiếng, lẩm bẩm: "Lão già, cuối cùng cũng bắt đầu quăng lưới rồi! Nhưng lần này dùng bản thân làm mồi dụ có phiêu lưu quá hay không? Hay là... ngoài Hộ Long Thần Vệ và Quỷ Vương ra, trong tay ngươi vẫn còn quân cơ khác?"  

             Mắt híp lại, Gia Cát Ngọc Long rơi vào trầm tư...  

             Mặt khác trong dinh thự Nhị Hoàng Tử vừa mới xây dựng xong, Nhị Hoàng Tử đi qua đi lại trong đại sảnh với vẻ háo hức, ngón tay cũng không kìm được phải run rẩy.  

             Không lâu sau đó, một người khoác áo choàng đen lợi dụng bóng đêm đi đến trước mặt hắn ta, lúc ngẩng đầu lên, hóa ra là mưu sĩ mới của U Minh Sơn Cốc, U Minh!  

             "Nhị Hoàng Tử Điện hạ, ngài tìm ta?" U Minh hành lễ nhẹ, vẻ mặt hờ hững.  

             Nhị Hoàng Tử không ngừng xoa tay vì phấn khích, vội vàng đi đến gần hắn ta, nói nhanh: "U Minh tiên sinh, ngài đến đúng lúc lắm. Bổn Hoàng Tử vừa nhận được tin tức chắc chắn..."  

             Nói đến đây, Nhị Hoàng Tử nhìn quanh không thấy bóng người mới hạ giọng, nói nhỏ: "Hai người Hộ Long Thần Vệ bảo vệ bên cạnh Phụ Hoàng, còn có người đứng thứ tư trong Tứ Trụ là Quỷ Vương thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ, tất cả đã được phái đi tróc nã Trác Uyên. Hiện tại bên người Phụ Hoàng không có ai!"  

             Thằng đần, vừa nhìn đã nhận ra đây là kế dụ rắn ra khỏi hang, chỉ có loại người ngu như ngươi mới tin! Chẳng qua nếu ngươi không ngu sao lão tử có thể lợi dụng ngươi?  

             Nhìn hắn ta chằm chằm, trong lòng nghĩ vậy nhưng U Minh không biểu hiện ra ngoài ngược lại còn cười nhạt, nói thong thả: "Nhị Hoàng Tử, ngài muốn nói gì, tại hạ không hiểu rõ!"  

             "Là... U Minh tiên sinh, ngài hiểu rõ, tình hình lúc này..."  

             Vẻ mặt Nhị Hoàng Tử có chút nôn nóng, khoa tay múa chân nhưng vẫn không nói những từ đó thành lời. Chắc hắn ta không có gan để nói ra những lời phản nghịch như vậy.  

             "U Minh tiên sinh, ngài hiểu rõ, trước đây Thánh Nữ đã nhận định ta không có Đế Vương tướng*..."  

             *Tướng có thể hiểu là tướng số, tướng mệnh chỉ vận mệnh con người.  

             "Nhị Hoàng Tử lo lắng chuyện không đâu rồi, số mệnh của một người, ba phần trời định, bảy phần còn lại phụ thuộc vào bản thân. Chắc Đương Kim Hoàng Thượng cũng không tin vào cách nói như vậy, nếu không năm đó đã không mặc kệ chuyện Vân Huyền Cơ tước đi tính mạng của Hoàng Phổ Thanh Thiên. Dù Hoàng Phổ Thanh Thiên được nhận định là có Đế Vương tướng thì sao, còn không phải vẫn chết đấy thôi?"  

             "Đúng thế, ta cũng hiểu chuyện số mệnh là vô căn cứ!" U Minh vừa dứt lời, Nhị Hoàng Tử đã vỗ tay đồng ý: "Đó là lí do mà ta cho mời U Minh tiên sinh đến đây, lại đoán mệnh cho bổn vương một lần nữa!"  

             "Nhị Hoàng Tử, ta không biết đoán mệnh xem tướng!" Sao U Minh có thể không biết suy nghĩ trong lòng hắn ta nhưng không nói ra ra, chỉ giả vờ ngu ngốc mà thôi.  

             Nôn nóng đến giậm chân, Nhị Hoàng Tử hít sâu mới làm bản thân trở nên bình tĩnh lại, nhìn xung quanh không có ai mới thì thầm nói: "U Minh tiên sinh, ta mời ngài đến để xin lời khuyên, bước tiếp theo nên đi như thế nào?"  

             "Lấy tĩnh chế động!" Đôi mắt U Minh lóe lên tia sáng, bình thản nói.  

             Nghe thấy lời hắn ta nói, Nhị Hoàng Tử cảm thấy có phần mất mát, nói tiếp: "Nhưng U Minh tiên sinh, tình hình bây giờ đúng..."  

             "Nhị Hoàng Tử Điện hạ, nếu ngài đã có quyết định cho hành động sau này thì đến hỏi ta làm gì?" Nhưng không đợi hắn ta nói xong, U Minh đã cười nhạt nói nhỏ.  

             Đến lúc này Nhị Hoàng Tử mới giật mình, lắc đầu không biết làm sao: "Được rồi, trong lòng Bổn Hoàng Tử U Minh tiên sinh là mưu sĩ đứng đầu thiên hạ, cao hơn Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long nhiều. Đến bọn họ còn không mưu tính được Trác Uyên, lần trước U Minh tiên sinh để ta đi cầu hôn Vân Sương, vậy mà lại thành công đưa hắn vào tròng. Không những đẩy hắn vào bước đường cùng, trở thành kẻ địch của thiên hạ mà còn không dính dáng gì đến ta. U Minh tiên sinh thực sự cao tay! Nếu lần này U Minh tiên sinh nói án binh bất động, vậy thì Bổn Vương án binh bất động, mọi chuyện đều nghe theo ý kiến của tiên sinh!"  

             Nghe những lời này, U Minh gật nhẹ đầu lộ ra vẻ vừa lòng, nhưng trong lòng đang ngấm ngầm cười chê.  

             Thằng ngu này, Trác Uyên là kẻ gian xảo dối trá, sao có thể bị tính kế dễ dàng như vậy được? Chuyện lần trước là người ta tự biên tự diễn, ta mượn tay ngươi, coi ngươi như khẩu súng mà thôi, thật sự cho rằng mình đi trước kẻ khác sao!  

             Hừ hừ, ngu đến như vậy, quả nhiên không đáng tin cậy. Có lẽ nên leo lên thuyền của Đế Vương Môn hoặc Trác Uyên rồi tìm cơ hội bán tiểu tử này đi thì tốt hơn!  

             Khóe miệng cong lên, U Minh nở nụ cười tươi như nắng, nhìn ánh mắt tin tưởng của Nhị Hoàng Tử, khen ngợi: "Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Advertisement
';
Advertisement