Đêm khuya gió lạnh thấu xương, sao trời lấp lánh!
Bên trong Hoàng thành Đế đô, Ngự Thư Phòng vẫn sáng đèn. Bên ngoài cửa sổ là tiếng gió đêm thổi vù vù, trong phòng có một đám người sắc mặt ai nấy đều buồn rầu, cau mày.
Thi thoảng có tiếng thở dài ngao ngán, đã thế còn được phụ họa bởi tiếng gió rít bên ngoài, buồn không sao tả được.
"Tư Mã tiên sinh, các ngươi nói xem vì sao lão tặc Hoàng Phổ Thiên Nguyên kia lại chậm chạp không chịu hành động? Trẫm đã ủy quyền cho hắn, cho phép hắn quyền kiểm soát Thất Thế gia. Hắn nên biết qua làng này thì không còn quán nào nữa*!"
*Qua làng này thì không còn quán nào nữa điều đó có nghĩa là cơ hội là rất hiếm và bạn không nên bỏ lỡ nó.
Lông mày Hoàng Đế khẽ cau lại, ngón tay không ngừng gõ trên mặt bàn tạo ra tiếng vang cạch cạch, một đôi mắt rồng rực sáng bắn ra hào quang như hai thanh kiếm sắc bén.
Sau khi cân nhắc một chút, Tư Mã Huy điềm nhiên nói: "Bệ Hạ, Lãnh Vô Thường không phải kẻ ngu ngốc, lúc trước dùng lý do tấn công Lạc gia để đòi hỏi một chức quan từ trong tay Bệ Hạ, chẳng qua muốn danh chính ngôn thuận mở rộng thế lực mà thôi. Hiện tại chậm chạp không có hành động, chỉ e hắn đang quan sát tình hình Đế Đô!"
"Không sai, Đế Đô không loạn lạc thì sao Đế Vương Môn dám tùy tiện gây ra chiến tranh? Ít nhất phải đợi đến khi lão sắp xếp xong mọi chuyện, khi có khả năng đồng thời đương đầu với Trác Uyên và Bệ Hạ thì mới chịu ra tay!" Phương Nhất Bái nghĩ một chút, tiếp lời.
Cười lạnh, Hoàng Đế tức đến bật cười, giận giữ nói: "Những con cáo già* nham hiểm rắp tâm mưu đồ làm chuyện xấu, chẳng người nào đỡ lo hơn một chút. Gia Cát Ngọc Long cũng thế, Lãnh Vô Thường cũng vậy. Hừ hừ, bây giờ tình thế trên triều dưới triều vô cùng căng thẳng. Chẳng có ai dám đánh đòn phủ đầu, chỉ vì lo trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Phải buộc các bên đồng thời xuất chiến, mới yên tâm được."
*Cáo già: trong truyện ghi là 老油条 (Lão bánh quẩy), là từ ngữ địa phương, dùng để miêu tả kiểu người gian xảo, vì không có từ tương ứng trong tiếng việt nên xin phép để phiến phiến là cáo già.
"Dưới triều là cuộc tranh giành ngang tài ngang sức giữa Thất Thế gia, Đế Vương Môn và Trác Uyên; Trên triều là cuộc chiến giữa Trẫm và lão thất phu Gia Cát Ngọc Long không phải cũng ngang tài ngang sức sao? Có điều lão già này ranh ma quỷ quyệt, Trẫm không tóm được nhược điểm của lão, với thân phận Thừa tướng đó, sao Trẫm có thể động vào hắn mà không có lý do, để phải chịu sự chỉ trích của thiên hạ cơ chứ? Chỉ là trên triều đình không có động tĩnh, làm sao để người dưới triều yên tâm hành động cho Trẫm đây!" Hoàng Đế hít sâu rồi lại thở dài nói, vẻ mặt ưu sầu.
Tư Mã Huy suy tính rồi khom người hành lễ: "Bệ Hạ đừng buồn, Gia Cát Ngọc Long lấy danh nghĩa chúc thọ, dốc lòng xúc tiến việc nhập cảnh của Sứ đoàn Khuyển Nhung, có lẽ đã thông đồng với Khuyển Nhung. Nhưng hiện tại thọ yến của Bệ Hạ đã qua, thời gian Sứ đoàn ở lại Thiên Vũ không còn dài. Nhanh thôi, Bệ Hạ có thể tìm một lý do nào đó giữ bọn họ lại. Theo thần, thời gian càng lâu Bệ Hạ càng có lợi..."
"Khụ khụ khụ..."
Còn chưa để lão ta nói xong Hoàng Đế đã ho khan dữ dội, không kịp lấy khăn nên phải dùng tay che miệng, ngửa ra thì thấy máu loãng đỏ thẫm nằm trong lòng bàn tay.
"Bệ Hạ!" Mọi người nôn nóng, đồng loạt lên tiếng.
Chậm rãi xua tay ra hiệu để mọi người yên tâm, Hoàng Đế quay đầu gọi một nội thị đến, cầm bát thuốc nước uống xong mới thở dài một hơi, cảm thấy khắp cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
Lướt nhẹ qua khuôn mặt những người đang có mặt ở đây, Hoàng Đế cười khẽ, lộ ra nụ cười lạnh nhạt: "Không có gì đáng ngại, là thiên nhân ngũ suy*, đại nạn của Trẫm đã đến thôi mà. Thân là vua của một triều đại, khác với người tu luyện như các ngươi. Chuyện quốc sự cần nhiều thời gian để xử lý, có lúc nào Trẫm rảnh để tu dưỡng bản thân, kéo dài tuổi thọ đâu? Ha ha ha... Số trời đã định, Trẫm cũng không tránh được. Đúng rồi Tư Mã tiên sinh, câu lúc nãy ngài nói sai rồi. Bây giờ người thật sự đang chạy đua với thời gian, không thể chờ được là Trẫm!"
*Thiên nhân ngũ suy (天人五衰): Năm tướng suy của người, khi tuổi thọ sắp hết thì năm tướng suy xuất hiện.
Vẻ mặt bất giác trở nên nghiêm túc, Tư Mã Huy khom lưng cúi đầu, thở dài xót xa. Khuôn mặt những người còn lại đều thể hiện sự kính trọng và ngưỡng mộ nhìn Hoàng Đế, cung kính hành lễ.
Vua của một triều đại, nhật lý vạn kỵ, dù biết rõ tính mạng không còn dài vẫn muốn cố gắng hết sức để để lại một giang sơn vững chãi cho thế hệ sau. Mặc dù cả đời mang danh hôn quân, bị người đời chế nhạo là hạng người yếu đuối và không có năng lực.
Nhưng chỉ có những người đi theo lão ta mới hiểu rõ, lão ta mới chân chính là Hoàng Đế tài ba nhất, có tài năng và chiến lược tuyệt vời!
"Người đâu, truyền chỉ!"
Thoải mái nhìn những người ở đây, sắc mặt Hoàng Đế lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Lệnh cho hai người Tư Mã Huy và Phương Nhất Bái của Hộ Long Thần Vệ, cùng Quỷ Vương thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ đến Đế Vương Môn, giám sát và hỗ trợ Môn chủ Đế Vương Môn Hoàng Phổ Thiên Nguyên tróc nã Trác Uyên và các thành viên còn lại của Lạc gia. Lập tức lên đường, không được bỏ lỡ!"
Cái gì?
Lệnh vừa ban, mọi người ai nấy đều kinh động!
Tư Mã Huy vội vàng cung tay hành lễ, khuyên ngăn nói: "Bệ Hạ, không được! Lúc này Đế Đô vàng thau lẫn lộn, nếu chúng thần rời đi như vậy, ai sẽ bảo hộ an nguy của ngài? Xin Bệ Hạ thu hồi mệnh lệnh!"
"Xin Bệ Hạ thành toàn!" Những người còn lại cũng đồng loạt hành lễ nói.
Mí mắt run rẩy, Hoàng Đế cười nhẹ, trong mắt chỉ có sự kiên định: "Không có gì đáng ngại, trẫm nhất định phải cho bọn họ một lý do để làm ầm ĩ, ha ha ha!"
Nói xong, Hoàng Đế phất nhẹ ống tay áo, cười lớn, đi ra từ cửa hông, thoải mái đến không thể nói thành lời.
Chỉ có đám người Phương Nhất Bái lẳng lặng đứng đó nhìn nhau, than thở không biết làm sao.
Bọn họ hiểu tính cách của Hoàng Đế, nếu đã nói như thế, vậy thánh chỉ này tuyệt đối không thể thu hồi. Với tư cách là thống lĩnh của Long Thần Hộ Vệ và Quỷ Ảnh Vệ, ba người bọn họ chỉ có thể phụng chỉ hành sự...
Vù vù vù!