Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Lãnh tiên sinh, ngài làm gì ở đây?”  

             Trước trận phong ấn lớn nằm ở nghìn mét dưới mặt đất của thành Tỏa Long xuất hiện một thân hình cao to vạm vỡ, từ từ tiến tới phía sau Lãnh Vô Thường - người mà trước đây luôn luôn ở chỗ này để canh giữ trận. Hoàng Phổ Phong Lôi bình tĩnh nhìn lại, hóa ra đó là đại cung phụng của Đế Vương Môn.  

             Đương nhiên trong lòng Lãnh Vô Thường cảm thấy căng thẳng, lão ta không quay đầu lại mà thản nhiên nói: "Lão phu đang làm chuyện nên làm!"  

             "Chuyện mà Lãnh tiên sinh nên làm là khống chế đại cuộc chứ không phải đứng ở đây để canh giữ long mạch, còn chuyển đồ thờ cúng đi!" Đôi mắt Hoàng Phổ Phong Lôi hơi híp lại, lạnh lùng nói: "Tin tức từ đế đô truyền tới, tất cả Long Thần Vệ bên người hoàng đế đã bị điều động, giờ bên cạnh hắn không có một ai. Bước tiếp theo cần làm gì thì ngươi nên nghĩ ra biện pháp!"  

             Lãnh Vô Thường lập tức nói không hề lo lắng chút nào: "Bình tĩnh quan sát biến động!"   

             Sau khi nghe được câu nói này, Hoàng Phổ Phong Lôi lại không hài lòng, nhướn mày nói: "Lãnh tiên sinh không suy nghĩ thêm mà đã đưa ra quyết định này, có phải quá qua loa không. Tình hình trước mắt có thể sẽ là một cơ hội!"  

             "Không có tình hình nào quan trọng hơn bây giờ. Quyết định tốt nhất của chúng ta là mấy người tiếp tục chờ đợi!" Lãnh Vô Thường không thèm để ý, ánh mắt lão ta sáng rực nhìn chằm chằm vào đại trận kia mà không nhúc nhích.  

             Trong lòng Hoàng Phổ Phong Lôi nghi ngờ, mí mắt giật giật. Với sự hiểu biết của lão ta về Lãnh Vô Thường, đưa ra quyết định tiêu cực như vậy cũng không giống phong cách của lão ta.  

             Mấy người muốn chờ cái gì?  

             Trong lòng Hoàng Phổ Phong Lôi càng nghi ngờ, lão ta nhìn xung quanh một lúc, bất thình lình hỏi: "Lãnh tiên sinh, sao gần đây ta không nhìn thấy môn chủ? Ngươi và hắn như hình với bóng, có biết tung tích của hắn không, hắn đang làm gì?"  

             Chợt hai tay Lãnh Vô Thường xiết chặt, cố gắng hít thở sâu để giữ lại sự tỉnh táo, thản nhiên nói: "Chuyện của môn chủ, ngài ấy đều có tính toán, không cần Đại cung phụng phải bận tâm!"   

             Hoàng Phổ Phong Lôi nhìn thật kỹ vào khuôn mặt đang run nhẹ của lão ta, nhưng càng nhìn càng thấy kì lạ, lông mày cũng càng nhíu lại, trong lòng cảm thấy kì lạ hơn, bỗng nhiên lão ta chất vấn: "Lãnh tiên sinh, môn chủ cũng là gia chủ của Đế Vương Môn, bây giờ tình hình gấp rút, sao có thể nói mất tích là mất tích, hắn lại không quan tâm tới lợi ích toàn gia tộc? Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì? Chính Lãnh tiên sinh thân là đại quản gia của nơi này, nhất định phải nói rõ sự thật, đây cũng là trách nhiệm của Đại cung phụng như lão phu!"  

             Lãnh Vô Thường hít thở thật sâu, lão ta không lên tiếng mà vẫn giữ vững khuôn mặt bình thản như cũ.  

             Khuôn mặt Hoàng Phổ Phong Lôi càng xanh mét, khí thế toàn thân cũng không ngừng tăng cường. Giống như nếu Lãnh Vô Thường không nói nữa, lão ta sẽ lập tức ra tay.  

             Nhưng mà còn chưa đợi lão ta tiếp tục ép hỏi, đột nhiên từ bên trong đại trận đã truyền ra từng tiếng rồng ngâm gào thét!  

             Rống rống rống!  

             Đồng thời, tiếng rồng ngâm còn kèm theo vài tiếng kêu gào thống khổ tan nát cõi lòng. Hoàng Phổ Phong Lôi vừa nghe xong đã kết luận, đây chính giọng môn chủ Hoàng Phổ Thiên Nguyên của bọn họ.  

             "Tại sao... Tại sao lại như vậy... Lẽ nào môn chủ ở bên trong trận phong ấn này?"  

             Vẻ mặt Hoàng Phổ Phong Lôi sửng sốt nhìn đại trận quỷ dị vẽ ra trên mặt đất vào lúc đó, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng ầm ầm, rõ ràng là tiếng động của tám linh hồn rồng đang đánh sâu vào phong ấn, lão ta vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Lãnh Vô Thường giận dữ hét lớn: "Đây là chuyện gì vậy Lãnh Vô Thường, tại sao đột nhiên môn chủ lại rơi vào bên trong đại trận?"  

             Lãnh Vô Thường hiểu rõ việc này không thể lừa dối được nữa, đành lắc đầu thở dài nói ra tất cả mọi chuyện. Đến lúc này Hoàng Phổ Phong Lôi mới hiểu được, thì ra hai người này đã đạt được Bồ Đề Tu Căn, lại thêm không bàn bạc với trưởng lão trong gia tộc, tự tiện tu luyện Cửu Long Kim Cang ở đây!  

             Cho dù Hoàng Phổ Thiên Nguyên là môn chủ nhưng quyết định trọng đại như vậy, còn chưa tới lượt một mình lão ta làm chủ!  

             "Hồ đồ!"  

             Hoàng Phổ Phong Lôi nổi giận quát Lãnh Vô Thường: "Lẽ nào hai người các ngươi, một người là môn chủ, một người là đại quản gia mà lại không biết quy định của Đế Vương Môn? Chuyện lớn liên quan tới lợi ích của Đế Vương Môn, sao có thể do hai người các ngươi tùy tiện làm chủ? Hơn nữa căn cốt của Hoàng Phổ Thiên Nguyên không tốt, mấy chục năm cũng như một ngày, ngay cả Thần Chiếu Cảnh cũng không thể đột phá, sao có thể chịu đựng được sức mạnh của tám linh hồn rồng?"  

             "Ngươi cứ để hắn tiến vào luyện công ở phong ấn chi địa chính là để hắn chịu chết? Không được, lão phu không thể không cứu hắn ra!"  

             Vừa nói Hoàng Phổ Phong Lôi đã bắt đầu kết ấn, chuẩn bị mở phong ấn cứu người!  

             Tuy nhiên làm sao lão ta có lòng tốt để mạo hiểm đi cứu người như vậy được? Cho dù là môn chủ Đế Vương Môn của bọn họ, chết một người thì bọn họ có thể tiếp tục đề cử một người, không phải chuyện to tát gì.  

             Chủ yếu là lão ta lo lắng tám linh hồn rồng kia bị thu phục sẽ không còn chuyện cho lão ta!

Advertisement
';
Advertisement