Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đa tạ tiền bối đã nhiều lần cứu mạng!” Biết người này là người ban đầu đã cho hắn Thanh Viêm khi ở trong sơn mạch này, Trác Uyên lập tức cúi mình bái phục!  

             Người đó lăm lăm nhìn hắn, nhưng lại mỉm cười chế nhạo: "Ha ha ha… Tiểu tử, chẳng qua lão phu chỉ cứu ngươi một lần ở trong đám sói mà thôi, ở đâu ra mà ơn cứu mạng nhiều lần chứ?"  

             "Tiền bối có chỗ không biết, từ cái lần tiền bối ban cho ta Thanh Viêm, vãn bối đã nhiều lần được Viêm này cứu giúp nên cũng chẳng khác gì tiền bối đích thân ra tay cả. Đại ơn của tiền bối, tiểu bối mãi mãi không dám quên!" Trác Uyên lại cúi đầu lần nữa, lúc này vẻ mặt cũng rất thành kính.  

             Người đó nhìn chằm chằm Trác Uyên lúc lâu cũng không nhìn ra được là thật hay giả, nhưng lão ta cũng chẳng quan tâm mà lắc đầu cười nói: "Không sao, lão phu cũng không cần ngươi phải báo đáp. Đúng rồi, Thanh Viêm của ngươi còn chứ, cho lão phu xem thử!"  

             Trác Uyên bất giác sững sờ, hắn cũng không rõ tại sao trong lòng lại có chút nghi ngờ, không biết người này đang âm thầm suy tính điều gì.  

             Nhưng mà hắn cũng chẳng bao giờ địch lại được sức mạnh của người này, có chống cự cũng vô ích nên tốt hơn là thuận theo hắn ta, tùy cơ mà hành động. Thế là hắn bèn gật đầu, ngón tay chụm lại, bỗng chốc thắp lên một luồng sáng màu xanh nhấp nháy trong sơn động này.  

             Nhưng mà khi người nọ nhìn thấy Thanh Viêm này ngược lại có hơi giật mình, ánh mắt lão ta run run, thật lâu sau mới gật đầu, thở dài nói: "Quả nhiên là như thế, Thanh Viêm này đã bị ngươi luyện hóa hoàn toàn rồi! Tiểu tử, ngươi có phúc đấy!"  

             “Ơ, tiền bối, lời này của ngươi là thế nào?” Trác Uyên bất giác đờ người cẩn thận thăm dò hỏi.  

             Bất giác cười nhẹ một tiếng, người đó cười khổ lắc đầu rồi lại thở dài nói: "Lúc này ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, vốn Thanh Viêm này là thứ bên cạnh lão phu từ khi sinh ra, nó và lão phu tâm ý tương thông. Lúc đầu ta ban Thanh Viêm này cho ngươi cũng đồng nghĩa với việc khống chế mọi hành động của ngươi."  

             Đột nhiên trong lòng thấy chấn động, Trác Uyên tỏ vẻ kinh ngạc, hai mắt không ngừng chuyển động, cái này có khác gì bị người ta theo dõi suốt ngày?  

             Như thể nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, người đó bật cười khanh khách lắc đầu chẳng tỏ rõ ý kiến: "Tiểu tử, ngươi cũng quá thận trọng rồi, bây giờ với đạo hành tầm thường của ngươi, lão phu có thể có âm mưu gì với ngươi chứ? Giám sát ngươi mọi lúc chẳng qua là sợ ngươi xảy ra bất trắc, tiện phái người đi cứu ngươi mà thôi. Ngươi đừng có nghi ngờ lòng tốt của lão phu!"  

             Trong giọng điệu của người đó có chút cảnh cáo khiến Trác Uyên tự dưng thấy sợ, hắn khẽ gật đầu cũng không dám có tạp niệm.  

             Sau đó người đó nói tiếp: "Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, Thanh Viêm trong cơ thể ngươi đã mất liên lạc với lão phu. Xảy ra tình trạng này cũng chỉ có hai khả năng. Một là ngươi xóa bỏ Thanh Viêm, nhưng điều này đối với người bây giờ mà nói có thể coi là rất khó khăn; còn có một khả năng khác chính là ngươi hoàn toàn luyện hóa những gì mình có, cái này thì càng không thể. Cho nên nhiều năm nay lão phu vẫn luôn suy nghĩ mãi, hôm nay thấy được, thật sự bị ngươi luyện hóa rồi! Tiểu tử, ngươi có thể có được Thanh Viêm này, phúc báo không tệ. Chỉ là không biết ngươi là cao đồ dưới tọa của vị nào?"  

             Cơ thể khẽ run lên, Trác Uyên vẫn im lặng không nói, suy nghĩ miên man.  

             Hiển nhiên người này chính là cao thủ tuyệt thế đến từ Thánh Vực, ít nhất cũng là thánh giả trở lên. Trước khi chưa làm rõ mục đích thực sự thì nói ít vẫn tốt hơn.  

             Nếu lão ta đã sớm biết chuyện Huyết Anh và Huyết Ma Lão Tổ mà lại không tỏ thái độ thù địch với hắn, điều đó chứng tỏ lão ta chẳng có tí quan hệ nào với Huyết Ma Lão Tổ, cho dù bản thân thừa nhận là truyền nhân của Huyết Ma cũng sẽ không bị hạ độc thủ.  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên vội vàng chắp tay, cung kính nói: "Tiền bối sáng suốt, quả thật tại hạ đến từ Thánh Vực, là truyền nhân trực hệ của Huyết Ma Lão Tổ..."  

             "Cái rắm!"  

             Tuy nhiên hắn chưa kịp nói hết lời thì người đó đã cười lạnh mắng: "Cho dù năm đó Huyết Ma Lão Tổ có làm rung chuyển trời đất đi nữa, chẳng qua cũng chỉ là một thánh giả, cả đời nghiên cứu Huyết Anh Chi Đạo, những thần thông khác thì có rất ít thành tích. Chín năm trước, lão phu thấy cách ngươi bày bố trận rất là thành thạo và kỳ diệu, chắc chắn là có cao thủ cấp đế chỉ dẫn. Nói đi trong thập đế thượng cổ, ai là sư phụ của ngươi?"  

             Cả người không khỏi run lên, trong lòng Trác Uyên cảm thấy sợ hãi.   

             Hắn tuyệt đối không ngờ rằng ánh mắt người này lại nham hiểm như vậy, chỉ từ việc hắn bố trí trận hình bốn chín năm trước mà đã có thể bao quát nhận ra hắn được kế thừa từ môn phái nào.  

             Nhân vật hiểu rõ về thập đế thượng cổ và Huyết Ma Lão Tổ như thế tuyệt đối không phải tầm thường, lại có thể sống ở nơi vạn thú này, trở thành chủ của vạn thú, chẳng lẽ là...  

             Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh trên đầu Trác Uyên càng chảy xuống nhiều hơn!  

             Ở trước mặt người này hắn thật sự giống như một con kiến, căn bản không có tư cách cò kèo bớt này thêm nọ..  

             Lão ta nhìn hắn chăm chăm, thấy hắn không nói tiếng nào, người đó cười lạnh một tiếng, cất giọng khinh thường: "Tiểu tử, lão phu tung hoành cả đời, loại người gì mà chưa từng thấy qua? Cho dù ngươi không chịu nói thì lão phu cũng đoán ra được tám chín phần rồi."  

             "Thủ pháp bố trận luyện đan của người rất thành thạo, hiếm thấy trên thế gian này. Với lại ngươi tinh thông cách luyện chế Huyết Anh, bàng môn tà đạo gì đó cũng đều tinh thông cả. Trong thập đế thượng cổ, người có bản lĩnh hết sức cao cường, thích sưu tầm bí pháp trong thiên hạ cũng chỉ có lão quái vật Cửu U đó thôi!"  

             Cả người lại càng run mạnh hơn, Trác Uyên kinh ngạc nhìn người đó.  

             Hắn tuyệt đối không ngờ rằng người này lại có thể vừa đoán đã đoán trúng như vậy, chỉ từ cách kết trận và những chuyện nhỏ nhặt thường ngày cũng có thể suy ra được hắn là truyền nhân của U Ma Đế.  

             Có thể thấy kinh nghiệm của người này rất là sâu rộng. Cấp Ma Hoàng như hắn so với lão ta phải nói là múa rìu qua mắt thợ!  

             “Tiền bối có mắt tinh tường, tại hạ bội phục!” Sau khi cúi đầu thật thấp xuống, Trác Uyên chân thành khen ngợi: “Thật không muốn giấu, quả thật tại hạ là truyền nhân của Cửu U Ma Đế nhưng không có duyên được gặp bổn tôn, thật là đáng tiếc!"  

             "Ha ha ha… muốn gặp được bổn tôn đó quả thật là khó, không chừng đã sớm đến nơi Cửu U biến thành oan hồn Cửu U thật sự rồi!" Người đó cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi nói: "Năm đó thập đế tung hoành thế giới, mỗi người đều có một môn thần thông, như Song Đồng của Thiên Đế, Thần Quyền của Bá Đế, chỉ có Cửu U biết nhiều nhưng chẳng tinh thông, để không xấu hổ với chín người kia nên cho lão ta là cao thủ Ngụy Đế. Nhưng con người Cửu U này quả thật rất kiên trì, lão ta thu thập bí thuật công pháp trong thiên hạ về một chỗ, cứ dựa vào nhiều cách khác nhau mà trở thành một trong tam đế mạnh nhất."  

             "Cuối cùng lão ta đã biên soạn những công pháp bí thuật mà lão ta thu thập được thành một cuốn sách gọi là Cửu U Bí Lục, trở thành báu vật mà cả thế giới đua nhau tranh giành. Chỉ có điều, lão phu không ngờ là phương pháp luyện chế Huyết Anh của Huyết Ma Lão Tổ mà lão ta cũng lấy được, thứ đó thật sự rất khó lấy. Tiểu tử, ngươi có thể có được báu vật này đồng nghĩa với việc thâu tóm được một thân bí thuật trong thiên hạ này rồi, ngoại trừ thập đế thần thông ra thì bí kíp thiên hạ đều nằm trong tay ngươi, có ích rất nhiều cho quá trình tham thiền ngộ đạo của ngươi, quả thật ngươi rất may mắn!"  

             Trác Uyên vội vàng gật đầu, lau mồ hôi lạnh trên trán.  

             Không ngờ chỉ vài ba câu, vị tiền bối này đã biết được chuyện trong người hắn có Cửu U Bí Lục. Báu vật như thế bị đua nhau giành giật ở Thánh Vực, lão ta* cũng vì thế mà toi mạng.  

             *) lão ta này chỉ Cửu U Ma Đế  

             Nhưng mà còn may người này có mắt tinh tường như thế, đồng cấp với thượng cổ thập đế nên khinh thường mấy chuyện như tranh giành đoạt bảo.  

             Bằng không người này muốn cướp, làm sao hắn có thể ngăn cản được chứ?  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên trầm ngâm một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi: "Tiền bối, nghe cách người nói dường như rất quen thuộc với thượng cổ thập đế, không biết ngươi…”

Advertisement
';
Advertisement