Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Xì!  

             Cổ Tam Thông hít một ngụm khí lạnh, nhìn chăm chăm cơ thể to lớn bên dưới mình, cất tiếng khen ngợi: "Hóa ra ngươi lợi hại như thế sao?"  

             "Tất nhiên rồi, cho nên ta mới nói chúng ta không thể liều với nó. Cho dù ta có thể dịch chuyển tức thời nhưng cùng lắm một lần cũng chỉ có thể đi được một hai dặm, sao mà chạy bằng nó được?" Trác Uyên cười khổ, vỗ vỗ lên gương mặt vẫn còn đang kinh ngạc của Cổ Tam Thông.  

             Quái Nha Tam Thủ nghe vậy có vẻ vui mừng lắm, nó đắc ý hếch đuôi lên nhưng trên mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì, vẫn khiêm tốn nói: “Đâu có, chút bản lĩnh này của ta sao có thể lọt qua pháp nhãn của tiểu gia được!"  

             Nói rồi, Quái Nha Tam Thủ lại một lần nữa vỗ cánh, bỗng chốc bay thấp xuống Sơn mạch Vạn Thú. Những linh thú cao cấp hung dữ dọc đường nhìn thấy vị đại ca này đi tới, vẻ mặt lập tức nghiêm túc cúi đầu cung nghênh nó đi qua, trong đó có không ít linh thú cấp tám và cấp chín.  

             Cho dù là hai con linh thú đang chiến đấu săn mồi cũng phải dừng lại, kính cẩn nhìn nó, có thể thấy địa vị của nó ở trong Sơn mạch Vạn Thú này không hề tầm thường.  

             Nếu không linh thú cùng cấp không thể sợ nó như vậy, nghĩ chắc là sợ Thanh Viêm ở trên đầu nó.  

             Không ngờ Thanh Viêm này lại có sức ép khiến linh thú cấp chín khó mà kháng cự lại như vậy, nguồn gốc của nó là…  

             Trác Uyên hơi híp mắt lại nhìn cảnh tượng bên dưới, đâu đâu cũng đều là linh thú cao cấp, ngay cả vua của muôn thú như linh thú cấp sáu cũng chỉ là con mồi để bị săn bắt ở đây, đúng là vừa kinh ngạc lại vừa hoài nghi.  

             Kinh ngạc chính là ở sâu trong Sơn mạch Vạn Thú này lại có nhiều linh thú cao cấp như thế, đếm không xuể. Hoài nghi chính là chủ của vạn thú, người có thể tập hợp và khống chế những con hung thú này, rốt cuộc có sức mạnh như thế nào?  

             Nghĩ đến đây, trong lòng Trác Uyên lại càng thêm kích động, hắn sắp không thể đợi được lần gặp mặt này rồi!  

             Nửa canh giờ sau, cuối cùng Quái Nha Tam Thủ cũng đáp xuống một ngọn núi cao phủ đầy mây giông. Ở đó có một sơn động tối đen như mực, nằm đối diện với mặt trước của cả Sơn mạch Vạn Thú này, như thể có một đôi mắt đen sâu thẳm đang dòm ngó mọi thứ xảy ra trong khu rừng núi đó.  

             "Đây là nơi ở của chủ nhân ngươi nhỉ!"  

             Trác Uyên nhìn sâu vào trong động, sau đó quay đầu lại nhìn hung thú đang không ngừng di chuyển phía sau, theo bản năng thở ra một hơi thật dài.  

             Giờ hắn đã biết tại sao Quái Nha Tam Thủ này lại phải cõng bọn họ đến đây, quả thực cuộc hành trình này rất dài. Ngay cả với tốc độ của Quái Nha Tam Thủ cũng phải mất hơn nửa giờ đồng hồ mới tới.  

             Nếu hai người họ bay hết sức, ước tính sẽ mất mười ngày nửa tháng.  

             Có điều thứ khiến bọn họ không ngờ được là Sơn mạch Vạn Thú lại rộng lớn đến vậy, bao gồm cả nửa khu lãnh địa phía sau này. Ở đây mới thật sự là lạc viên vạn thú thật sự!  

             “Chủ nhân nhà ta đang chờ ở bên trong, xin mời vào!” Quái Nha Tam Thủ vỗ đôi cánh cực lớn, để lại một câu khách sáo sau đó liền sải cánh bay đi.  

             Trác Uyên và Cổ Tam Thông nhìn nhau, cả hai gật đầu rồi cùng nhau đi vào trong sơn động đó.  

             Hai người cũng không phải loại người nhút nhát, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ai sợ ai chứ! Dù sao nếu người đó thật sự muốn gây bất lợi cho bọn họ, bọn họ cũng không địch lại, chi bằng đối đầu trực diện.  

             Nhưng nghĩ lại, người đó sẵn sàng phái Quái Nha Tam Thủ đến đón, hẳn là không có ác ý.  

             Thế là hai người vẫn ung dung thản nhiên đi vào trong động, càng vào trong càng u ám!  

             Vù!  

             Đột nhiên một ngọn lửa màu xanh bỗng dưng bốc cháy, chiếu sáng toàn bộ hang động.  

             Ánh sáng màu xanh hóa thành một cái hoàng tọa xuất hiện trước mặt hai người. Và trên cái ghế đó có một thân ảnh quen thuộc mà Trác Uyên nằm mơ cũng sẽ mơ thấy.  

             Người đó là một người đàn ông trung niên, mặc một chiếc áo choàng màu xanh, trên cằm có chòm râu xồm xoàm, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một hình vòng cung kỳ quái, lạnh nhạt nói: "Ha ha ha... tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi! "  

             “Quả nhiên là người!” Ánh mắt Trác Uyên cũng lóe sáng, mỉm cười nói…  

             Mặt khác, ở Thành Tỏa Long - tổng bộ của Đế Vương Môn, một quảng trường khổng lồ ở độ sâu một nghìn mét dưới lòng đất được khắc họa lên những trận thức hình thù kỳ lạ. Chín con cự long cao hơn ba mét được đúc bằng vàng ròng, phân bố đều đặn ở hai bên tạo thành một vòng tròn, miệng ngậm xích vàng khóa vào trận pháp chính giữa.  

             Và từng làn sóng năng lượng xung kích cũng phát ra từ chính giữa trận pháp này, vang lên từng tiếng bình bịch!  

             “Cử các cung phụng đi mở ra phong ấn trận pháp này sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ!” Lãnh Vô Thường cau mày, đứng bên ngoài trận pháp lo lắng nói.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên nở nụ cười lạnh lùng, trong tay cầm một vật hình rễ màu xanh lục bảo, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng: "Hừ hừ hừ, nếu để đám lão già đó biết chúng ta lấy được Bồ Đề Tu Căn, còn muốn luyện Cửu Long Kim Cương Thân, chắc chắn sẽ lấy chuyện lợi ích gia tộc ra nói, chọn ra cường giả mạnh nhất gia tộc để tu luyện. Đến lúc đó Cửu Long Kim Cương Thân chắc chắn sẽ thành vật trong túi của Hoàng Phổ Phong Lôi đó, địa vị gia chủ của lão phu cũng sắp lung lay rồi. Bây giờ lão phu nên gạo nấu thành cơm trước, đến lúc đó cho dù bọn họ có phát hiện thì cũng đành phải nghe lệnh của ta thôi. Môn chủ và cường giả mạnh nhất của Đế Vương Môn đều sẽ thuộc về một mình lão phu, ha ha ha... "  

             "Nhưng mà…"  

             “Không nhưng nhị gì cả, Lãnh tiên sinh, mau động thủ đi!” Lãnh Vô Thường vẫn còn hơi lo lắng, nhưng đã bị Hoàng Phổ Thiên Nguyên vội vã ngắt lời, thúc giục nói.  

             Lãnh Vô Thường chăm chú nhìn vào lão ta, thở dài một hơi, không còn cách nào, đành phải giơ tay bắt ấn, đánh vào trong trận thức đó.  

             Soạt!  

             Nhưng chỉ thấy một luồng sáng tiến vào trong vang lên những tiếng vù vù, chín con kim long xung quanh bỗng chốc kéo căng dây xích, chợt giữa trận pháp lóe lên một hố sáng rực rỡ, từ bên trong truyền ra những tiếng gầm rú.  

             Con ngươi lão ta khẽ động, Hoàng Phổ Thiên Nguyên hít sâu một hơi, vẻ mặt hưng phấn, lão ta giẫm chân một cái lao vụt vào trong. Sau đó sợi dây xích vàng lại động đậy lần nữa, cái hố sáng đó cũng khép lại.  

             Chỉ là Lãnh Vô Thường nhìn thấy mặt đất yên tĩnh, trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng.  

             Nếu lần này Hoàng Phổ Thiên Nguyên không thể luyện thành thần kỹ này, phong ấn đã mở, bát long trỗi dậy, xung quanh lại không có cung phụng Thần Chiếu Cảnh trấn áp. Một khi Địa Mạch Long Hồn phá giải phong ấn thoát ra thì sẽ rất là phiền phức…

Advertisement
';
Advertisement