Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Con mẹ nó, vậy mà súc sinh này lại có Thanh Viêm thần kỳ như thế!  

             Cảm giác khó chịu như vừa ăn phải một con ruồi trong miệng, má Trác Uyên co giật dữ dội nhất thời không nói nên lời.  

             Vốn dĩ trước đây Thanh Viêm này là thuộc quyền sáng chế của cá nhân hắn, Thanh Viêm vừa xuất hiện vạn thú lập tức phục tùng. Nhưng mà bây giờ linh thú cấp chín, vậy mà Quái Nha Tam Thủ này lại sở hữu sức mạnh siêu phàm như vậy, hắn vốn không thể áp chế được nó.  

             Cứ như thế, nếu xét về sức mạnh thì khi hắn đối đầu với linh thú cấp chín này cũng chỉ có làm bia đỡ đạn cho nó thôi!   

             Phù!  

             Nó quạt đôi cánh khổng lồ che cả bầu trời, thoáng chốc đã đến trước mặt hai người, thân hình to lớn bỗng chốc bao phủ lấy hai người dưới cái bóng khổng lồ của nó khiến người ta chẳng thể nhìn thấy được dù chỉ là một tia sáng lọt qua.  

             Trác Uyên nuốt nước bọt ừng ực, trên đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.  

             “Mấy ngày nay là các ngươi săn giết linh thú biết bay trong Sơn mạch Vạn Thú sao?” Quái Nha Tam Thủ giương ba cái đầu của nó ra, cuối cùng là cái đầu ở chính giữa khẽ hé miệng thốt ra tiếng người chất vấn hắn.  

             Trác Uyên đầu đầy mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ đúng là linh thú cấp chín có khác, linh trí của nó đã đạt đến trình độ có thể mở miệng nói chuyện, như thế thì càng không dễ đối phó.  

             Với linh trí này, nó không chỉ đơn thuần là linh thú chỉ dựa vào sức mạnh nên muốn dùng trí để trốn thoát cũng càng khó hơn.  

             Tuy nhiên còn không đợi Trác Uyên đưa ra biện pháp đối phó thích hợp, Cổ Tam Thông dửng dưng ưỡn ngực, thản nhiên thừa nhận: "Chính là bọn ta đấy, ngươi định làm sao nào?"  

             "Không không không, người đừng nghe trẻ con nói bậy, bọn ta… ờ, chỉ săn chứ không giết, he he he..." Trác Uyên vội che miệng Cổ Tam Thông lại, hắn lau mồ hôi trên trán, cười khan một tiếng, tim hắn như muốn chìm sâu xuống đáy hồ.  

             Quái Nha Tam Thủ này vừa xuất hiện thì đã hỏi về việc săn thú mấy ngày nay, hiển nhiên là đến hỏi tội rồi. Vào những lúc như thế này, có thể dỗ được lúc nào thì hay lúc đó, gạt được lúc nào thì đỡ lúc đó, muốn dùng chiến thuật kéo dài thời gian nhân cơ hội đó mà bỏ chạy, sao có thể thẳng thắn thừa nhận được chứ?  

             Haizz, Tiểu Tam Tử này đúng là ngây thơ quá rồi, còn thiếu kinh nghiệm lắm! So với mấy kẻ ranh ma của Thiên Vũ, hắn ta lại hợp với đám linh thú ở Sơn mạch Vạn Thú này hơn, tính thẳng như ruột ngựa!  

             Quái Nha Tam Thủ nhìn chăm chăm hai người một lúc, ba cái đầu của nó lại nhìn nhau đều khẽ gật đầu, nhất là khi nhìn thấy Thanh Viêm đang cháy trên đầu Trác Uyên, dường như càng thêm xác nhận, nó lạnh nhạt nói: "Không sai, chính là các ngươi. Lên đi, chủ nhân nhà ta muốn gặp các ngươi!"  

             Cái gì, chủ nhân?  

             Linh thú cấp chín còn có chủ nhân?  

             Vậy chủ nhân này là một sự tồn tại ngầu đến mức nào nữa đây?  

             Trác Uyên bỗng chốc sững sờ, không nhịn được liếm đôi môi ngày càng khô khốc của mình, hắn ngây ra một lúc mới hoàn hồn lại. Làm thế nào hắn cũng không tin được rằng, chỉ là một đế quốc Thiên Vũ phàm giai nhỏ bé vậy mà lại là nơi ngọa hổ tàng long, có một nhân vật đáng sợ như thế ẩn cư ở đây!  

             Không sai, nhất định là ẩn cư, nếu không thì hắn ta đã xuất thế trở thành bá chủ một phương, căn bản không cần đích thân lộ mặt, dứt khoát bảo Quái Nha Tam Thú này bay một vòng là được rồi.  

             Trong thiên hạ này có ai địch lại?  

             Nhưng sự tồn tại đáng sợ này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?  

             Nhất thời Trác Uyên chìm vào trầm tư hoang mang, nhưng không lâu sau dường như hắn lại nghĩ ra gì đó, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rực. Hắn ngẩng đầu nhìn Thanh Viêm trên đầu Quái Nha Tam Thủ kia rồi gật đầu như ngộ ra điều gì đó.  

             “Hừ, ngươi nói đi gặp chủ nhân nhà ngươi là ông đây phải đi sao, ngươi xem ông là người gì chứ?” Tuy trong lòng Cổ Tam Thông đã biết không địch lại nhưng không biết tại sao sự kiêu ngạo của hắn ta vẫn không bớt. Trong lòng dường như có một giọng nói không ngừng bảo hắn ta rằng, cúi đầu trước một linh thú cấp chín đáng sợ như vậy cũng chính là một sự sỉ nhục cả đời này của hắn ta.  

             Dường như hắn ta là một quý tộc, luôn giương cao vẻ mặt kiêu hãnh đó!  

             Còn Quái Nha Tam Thủ cũng rất kỳ lạ, đối mặt với sự kiêu ngạo hống hách của một thằng nhóc như Cổ Tam Thông mà lại chẳng hề tức giận, ngược lại còn cung kính cúi ba cái đầu cao ngạo của nó xuống, nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tiểu thiếu gia! Chủ nhân có lệnh, cho dù ngươi không chịu đi cũng miễn cưỡng ép ngươi phải đi. Nhìn thấy Thanh Viêm trên đầu ta rồi chứ, chính là phần thưởng của chủ nhân, rất có ích khi đối phó với sự chèn ép của ngươi và vị công tử này. Xin ngươi đừng ép ta phải ra tay, tránh tổn thương tới ngươi!"  

             "Ha, động thủ thì động thủ đi! Từ khi xuất đạo tới nay tiểu gia ta chỉ dựa vào nắm đấm chưa từng chèn ép gì cả, lẽ nào sợ ngươi chắc?" Cổ Tam Thông vén tay áo lên, muốn tiến tới đánh nhau nhưng lại bị Trác Uyên ngăn lại.  

             Sau khi cân nhắc cẩn thận, Trác Uyên khẽ gật đầu: "Được rồi, ta đi cùng ngươi gặp chủ nhân nhà ngươi, dẫn đường đi!"  

             "Đường đi khá xa, mời lên lưng của ta, ta sẽ đưa các ngươi đi!"  

             Quái Nha Tam Thủ khẽ nghiêng người, Trác Uyên trầm tư một lát rồi gật đầu, sau đó cùng Cổ Tam Thông nhảy lên trên lưng nó.  

             Cổ Tam Thông vẫn có chút bất mãn, bĩu môi nói: "Cha à, có phải chúng ta đang chịu thua không? Như thế rất tổn hại đến uy phong của tiểu gia ta!"  

             "Ha ha ha... đây sao coi là chịu thua được chứ, không thấy người ta dùng từ mời sao? Tuy không đi không được. Nhưng tốt xấu gì người ta cũng rất lịch sự, nếu đã như thế, chúng ta còn không làm theo chẳng phải là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao. Đến lúc đó không đi cũng phải đi nhưng sẽ bị đối xử khác. Sức mạnh chênh lệch ở chỗ đó, đừng tự rước nhục vào mình nữa, có khi lùi một bước biển rộng trời cao mà!"  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Hơn nữa, ta cũng muốn gặp thử vị cao thủ thần bí đó, một số nghi hoặc lúc đầu vẫn phải hỏi rõ trước mặt hắn mới được!"  

             Nói rồi Trác Uyên búng ngón tay lại sinh ra một ngọn Thanh Viêm to bằng ngọn nến, ánh sáng rực rỡ phản chiếu vào trong đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn thấy đáy của hắn, một lúc lâu cũng chẳng tan…  

             "Ngồi vững đấy!"  

             Quát lên một tiếng, Quái Nha Tam Thủ vỗ cánh lại bay lên chín tầng mây một lần nữa, nó đập cánh tạo ra những tiếng vù vù, thoáng chốc Trác Uyên và Cổ Tam Thông ở trên lưng nó giống như có phép dịch chuyển tức thời, cảnh tượng trước mắt bỗng dưng thay đổi, họ được đưa đến một nơi hoàn toàn xa lạ.  

             "Hả, chuyện gì thế này? Lẽ nào nó có Không Minh Thần Đồng giống như cha, có phép thần thông dịch chuyển tức thời sao?" Cổ Tam Thông sửng sốt, nhìn khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi thì ngạc nhiên hỏi.  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: "Phù dao trực thượng cửu thiên lý, già vân bế nguyệt kình thiên dực! Đây là câu nói nổi tiếng được lưu truyền trong thánh vực, dùng để miêu tả sức mạnh đáng sợ của Kình Thiên Côn Bằng, đứng đầu trong ngũ đại thánh thú. Chỉ cần vỗ cánh một cái thì có thể xa ngoài chín ngàn dặm. Và con Quái Nha Tam Thủ này cũng được coi là một hệ của Kình Thiên Côn Bằng, tuy không đáng sợ như Côn Bằng nhưng một cái vỗ cánh của nó cũng bay xa hơn trăm dặm. Vừa nãy vốn không phải là dịch chuyển tức thời gì cả mà là nó đã đi được trăm dặm chỉ trong một cái nháy mắt!"

Advertisement
';
Advertisement