Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bằng cách này thì khoảng cách đến mục tiêu càng ngày càng gần hơn!  

             Nhưng mà hắn còn chưa lên đường, tiếp tục tìm kiếm dấu vết của linh thú thì đột nhiên một luồng sáng đỏ xuất hiện, bóng dáng Cổ Tam Thông rơi xuống trước người hắn.  

             “Cha, con đã sưu tập được bảy mươi tám đôi cánh, người thì sao?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ Tam Thông đỏ bừng, kiêu ngạo ngẩng đầu.  

             Trác Uyên cười khẽ, đắc ý nhíu mày: “Cha không kém ngươi bao nhiêu, hai trăm ba mươi lăm đôi!”  

             “A, như này mà kêu không kém bao nhiêu?” Sắc mặt Cổ Tam Thông suy sụp trong nháy mắt, bất mãn nói: “Cha, người xấu quá. Mỗi lần tìm những linh thú kia, con đều phải đuổi theo bọn chúng chạy khắp núi. Người thì tốt rồi, Thanh Viêm vừa xuất hiện, bọn chúng đã ngoan ngoãn chịu thua. Tiếp tục như vậy nữa thì cho dù con thúc ngựa cũng không đuổi kịp đâu, chắc chắn sẽ thua lần tranh tài này!”  

             Cổ Tam Thông căm hận dậm chân, bĩu môi.  

             Ba tháng trước, hắn ta và Trác Uyên đi tới sơn mạch Vạn Thú, vốn tưởng rằng là để đào linh dược, không ngờ lại tìm linh thú phi hành, nhổ cánh bọn chúng khiến hắn ta lập tức mất hứng thú.  

             Lúc này, Trác Uyên đặt cược với hắn ta, nếu như hắn ta có thể nhổ được một nghìn đôi cánh linh thú trước thì sẽ thưởng cho hắn ta mười món linh dược cấp tám. Vì vậy hắn ta mới dùng hết sức lực chạy khắp núi.  

             Nhưng sau khi so đấu thì hắn ta mới biết được, Trác Uyên còn có một vũ khí bí mật như này, khiến cho linh thú cả sơn mạch đều nghe theo lệnh của hắn.  

             Bởi vậy nửa tháng trôi qua, Trác Uyên dễ dàng vượt qua hắn ta gấp mấy lần. Hắn ta muốn vượt lại nhưng chẳng có chút hy vọng này.  

             Cho dù quái lực của hắn ta có mạnh hơn thì cũng thua kém Thanh Viêm của Trác Uyên, vạn thú xếp hàng đi tìm chết, hiệu suất quá nhanh.  

             Dường như nhìn ra bất mãn trong lòng Cổ Tam Thông, Trác Uyên cười khẽ, dụ dỗ: “Này, Tiểu Tam Tử, cứ như vậy thì cha vẫn được hơn một ngàn. Chỉ cần ngươi nhổ được ba trăm đôi cánh trước khi cha nhổ được một ngàn đôi thì xem như ngươi thắng!”  

             “Thật sao?” Ánh mắt Cổ Tam Thông không khỏi sáng lên, mừng rỡ kêu: “Một lời đã định, ta sẽ đi ngay bây giờ!”  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa đi tìm linh thú phi hành thì chợt nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: “Đúng rồi cha, người muốn nhiều cánh linh thú như vậy làm gì? Lẽ nào chê cánh của bản thân nhàm chán quá, mỗi ngày muốn đổi một cái khác? Giống như những thị nữ trong Hoàng thành kia, mỗi ngày đều phải thay đổi trang sức khác nhau!”  

             “Lão tử không phải là nữ nhân, không có nhiều tật xấu như thế!” Khuôn mặt Trác Uyên không nhịn được run rẩy, không còn gì để nói, vội vàng phất tay áo: “Được rồi, đi làm chuyện của ngươi đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết.”  

             “Được rồi!” Không sao cả nhún vai, Cổ Tam Thông từ chối cho ý kiến.  

             Dù sao hắn ta chỉ muốn lấy được phần thưởng linh dược cấp tám kia thôi, về phần Trác Uyên muốn nhiều cánh như vậy để làm gì thì chẳng có đồng quan hệ nào với hắn ta, hắn ta cũng lười đi nghe ngóng.  

             Vù!  

             Đột nhiên, Cổ Tam Thông còn chưa kịp đi tìm dấu vết của linh thú phi hành thì một vòi rồng quét ngang trời xanh bất thình lình thổi qua trước người bọn họ.  

             Trong chốc lát, cát bay đá chạy, che khuất cả bầu trời, mây đen bao trùm toàn bộ sơn mạch Vạn Thú, đồng thời một con quái điểu thân cao trăm trượng, trên cổ mọc ra ba cái đầu, khắp người đầy lông đen xuất hiện trước mắt bọn họ.  

             Nó khẽ vỗ cánh, tạo ra cơn gió mạnh mẽ đen kịt, thổi bay tất cả mọi thứ thành từng mảnh!   

             Con ngươi Trác Uyên không nhịn được co rút, hắn hít sâu một hơi, sợ hãi nói: “Linh thú cấp chín, Tam Thủ Quái Nha? Tại sao nó lại tới đây, nơi này là khu vực hoạt động của linh thú cấp sáu mà!”  

             “Cha, cánh của nó dùng được không, chúng ta nhổ đôi cánh tạo gió của nó thì thế nào?” Ánh mắt Cổ Tam Thông sáng lên, đề nghị.  

             Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Trác Uyên đã vội vàng ngăn cản: “Tiểu Tam Tử, đừng liều lĩnh, đây là linh thú cấp chín, là sự tồn tại đủ để ngang ngược tại Thánh Vực. Cho dù hai người chúng ta bắt tay với nhau cũng tuyệt đối không thể là đối thủ của nó!”  

             Con ngươi Trác Uyên không nhịn được rụt lại, tim hắn run lên, vô thức phát ra tiếng nuốt nước miếng đầy khô khan.  

             Hắn thật sự rất khó tin tưởng linh thú có cấp bậc cao như thế này tồn tại!  

             Mặc dù từ lúc hắn biết rõ trong sơn mạch Vạn Thú có chỗ sâu hơn, linh thú cấp sáu cũng không dám bước vào đã đoán được bên trong có sự tồn tại càng đáng sợ hơn.  

             Thế nhưng bản thân hắn có hiểu biết, không dám tùy tiện tìm kiếm. Sơn mạch Vạn Thú là một kho báu vô tận, trước khi hắn đạt tới cấp bậc kia tuyệt đối không thể mở ra, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.  

             Nhưng mà bây giờ, đột nhiên hung thú trong kho báu lại bây ra, đánh hắn không kịp trở tay, không cho hắn thời gian chuẩn bị chút nào!  

             “Cha, Thanh Viêm của người không đè ép được nó à?” Lúc này, Cổ Tam Thông nhắc nhở.  

             Nghe vậy, Trác Uyên mới lấy lại tinh thần, thầm mắng bản thân tại sao lại quên mất chuyện này, sau đó vội vàng đốt Thanh Viêm trên trán.  

             Thế nhưng Thanh Viêm còn chưa kịp cháy hoàn toàn thì dưới ánh lửa thiêu đốt, Tam Thủ Quái Nha đang bay lượn trên không trung bất ngờ dừng lại, sau đó ba cái đầu lớn đồng thời nhìn xuống phía dưới, ngạc nhiên lên tiếng: “Ồ, hóa ra các ngươi ở chỗ này!”  

             Nói xong, trên ba cái đầu của nó cũng bốc lên ngọn lửa màu xanh!  

             Nhìn thấy một màn này, Trác Uyên hoàn toàn trợn to mắt...

Advertisement
';
Advertisement