“Từng đến sườn núi Lạc Lôi chưa, có thu hoạch được gì không?” Thế nhưng người đó không trả lời, ngược lại lạnh lùng hỏi.
Liếm đôi môi khô khốc, Trác Uyên gật đầu xác định: "Không giấu tiền bối, ta đã đến đó rồi! Nghĩ lại năm đó tiền bối ban Thanh Viêm cho tại hạ cũng là muốn giúp vãn bối thông qua đại trận Tử Lôi ở sườn núi Lạc Lôi này. Chỉ là không biết thứ mà tiền bối muốn là Tử Lôi Kim Nhãn, hay là… Không Minh Thần Đồng?"
Lời nói vừa dứt, mắt phải của Trác Uyên đột nhiên lóe lên ba vòng sáng màu vàng, phát sáng rực rỡ.
Ánh mắt lão ta đanh lại, người nam tử nhìn Trác Uyên chăm chú không rời mắt, khóe miệng lão ta khẽ run sau đó dần dần nhếch lên, cuối cùng đợi đến khi nhếch lên tận mang tai, mới cười ra thành tiếng, lão ta nói: “Ha ha ha… được, cuối cùng ngươi cũng tìm được rồi, lão phu chỉ cần ngươi học được Không Minh Thần Đồng mới không uổng công lão phu ra tay giúp ngươi!”
Quả nhiên người này là muốn Không Minh Thần Đồng, tuyệt kỹ mạnh nhất của Thiên Đế!
Chỉ là không biết lão ta muốn công pháp hay là con mắt Không Minh Thần Đồng mà hắn đã luyện thành, chắc sẽ không moi mắt hắn ra chứ?
Nhưng mà không đợi hắn tiếp tục suy nghĩ lung tung, nam tử trung niên đó lại cười to một tiếng, ngồi trên hoàng tọa cất cao giọng nói: “Tiểu tử, không phải ngươi muốn biết lão phu là ai sao, mở to con mắt mà nhìn cho kỹ đây!”
Lời nói vừa dứt, đột nhiên phía sau người đó có ngọn lửa cháy lên vùn vụt, ánh lửa màu xanh hóa thành một ảo ảnh hình một con chim lớn, giang rộng đôi cánh phía sau lão ta.
Trác Uyên không khỏi bàng hoàng, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói: "Đứng đầu ngũ đại thánh thú thượng cổ, Kình Thiên Côn Bằng?"
Tuy rằng trong lòng hắn đã sớm đoán ra nhưng khi thật sự biết được thân phận của người này khiến tim hắn không nhịn được mà đập nhanh hơn nữa, rồi bỗng dưng bắt đầu căng thẳng!
Ngũ đại thánh thú, chính là vạn thú chi tổ, đồng đẳng với thập đế thượng cổ.
Bây giờ đối diện với Kình Thiên Côn Bằng chẳng khác gì đang đối diện với cao thủ cấp Đế. Khoan nói hiện giờ hắn chỉ là Thiên Huyền Cảnh, cho dù là cao thủ Ma Hoàng xưa kia, khi đối diện nhất đại đế tôn cũng chỉ có thể giống như con kiến phải ngước đầu lên mà nhìn thôi.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao Thanh Viêm lại có thể chấn nhiếp vạn thú, đường đường là vạn thú chi tổ, có linh thú nào dám hỗn xược trước mặt nó chứ?
Đừng nói là linh thú, cho dù là tu giả nhân loại ở trước mặt Kình Thiên Côn Bằng cũng không khỏi run sợ.
Tuy hắn đã từng nhìn thấy thánh thú Trùng Thiên Kỳ Lân trước đây, nhưng dẫu sao thì bây giờ thánh thú đó cũng đã chết rồi chỉ còn lại một cái chân. Bây giờ Kình Thiên Côn Bằng vẫn còn đang sống sờ sờ.
Chỉ là sức ép từ ảo ảnh chân thân phía sau lão ta khiến hắn có hơi nghẹt thở!
Đây chính là khí tức đáng sợ đến từ lão đại của thánh thú thượng cổ…
Trác Uyên cố gắng nuốt ực một ngụm nước miếng, mồ hôi trên đầu cũng chảy xuống như thác đổ. Cổ Tam Thông thì trốn sau lưng Trác Uyên, từ đầu đến cuối không nói một lời, trở nên trầm lặng ít nói.
Dường như ở trước mặt Kình Thiên Côn Bằng, hắn ta cũng không dám hống hách nữa!
Kình Thiên Côn Bằng mỉm cười hài lòng, thu ảo ảnh chân thân phía sau lão ta lại, sải bước bước xuống hoàng tọa, ánh mắt nhìn Trác Uyên không khỏi vui mừng nói: "Không hổ là truyền nhân của Cửu U, lúc đầu lão phu không có nhìn lầm, quả nhiên ngươi không phụ kỳ vọng của lão phu! Cứ tiếp tục như thế thì chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo rồi!"
Bước tiếp theo?
Trác Uyên kinh ngạc, trong lòng cũng có chút sờ sợ.
Lúc đầu Kình Thiên Côn Bằng này âm thầm giúp đỡ hắn, quả nhiên là có ý đồ, chỉ là rốt cuộc lão ta có ý đồ gì đây…