Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bụp!  

             Một cái lắc mình, trong rừng sâu núi thẳm, trước một tòa trạch viện cao lớn khí thế, đột nhiên xuất hiện một bóng dáng kiêu ngạo, tóc trắng phất phơ trong gió, toát lên vẻ lạnh lùng khí phách.  

             Hai cao thủ Huyền Thiên Cảnh đứng trước cửa vừa nhìn thấy người này thì hoảng sợ trong lòng, không dám sơ suất, vội vàng khom người lạy thưa: “Xin hỏi ngài chính là Trác quản gia đúng không?”  

             Trác Uyên không thèm liếc bọn họ, chỉ đưa mắt quan sát đình viện này, hờ hững lên tiếng: “Cứ điểm bí mật của Đế Vương Môn các ngươi ít nhỉ, thế mà nơi đây cũng có một cái. Lãnh Vô Thường đâu rồi, dẫn ta đi gặp lão ta!”  

             Một tháng trước, sau khi Trác Uyên lấy được Bồ Đề Tu Căn đã dùng ngọc giản báo với Lãnh Vô Thường, để lão ta chuẩn bị giao dịch. Kết quả giống như lão ta đã chuẩn bị từ lâu, nhanh chóng tìm được một điểm liên lạc gần đó.  

             Trạch viện trước mắt này cách thành Hoa Vũ không xa, chỉ trăm dặm mà thôi. Hắn chỉ dùng chưa đến một canh giờ đã đến nơi. Chẳng qua tốc độ của Lãnh Vô Thường chậm hơn, phải tốn một chút thời gian nữa nên đến bây giờ bọn họ mới có thể gặp mặt.  

             “Lãnh tiên sinh đã chờ ngài từ lâu, mời Trác quản gia đi theo ta.”  

             Cao thủ Thiên Huyền Cảnh ở các đại thế gia đều là nhân vật cấp bậc trưởng lão, được người người kính trọng. Thế nhưng ở trước mặt Trác Uyên, bọn họ không thể bày ra vẻ kiêu ngạo, chỉ có thể khom người gật đầu, đi phía trước dẫn đường.  

             Trác Uyên nhắm mắt đi theo ở phía sau.  

             Xuyên qua đình đài lầu các, đi trên con đường hẹp quanh co, cuối cùng bọn họ trông thấy bóng dáng của Lãnh Vô Thường ở hoa viên phía sau.  

             Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trác Uyên phóng đến, Lãnh Vô Thường vô thức ôm quyền từ xa, cười lớn: “Ha ha ha... Trác quản gia đúng là Trác quản gia, nhanh như vậy đã bắt được bảo vật trấn lâu của Hoa Vũ Lâu vào tay, khâm phục!”  

             “Hừ, ít dùng dáng vẻ này thôi, chắc ngươi đã đoán được từ lâu rồi nên mới đi theo sau lưng lão tử mãi. Nếu không lão tử chạy hết sức lực từ Đế Đô tới thành Hoa Vũ mất hai tháng, ngươi lại chỉ mất một tháng đã đến rồi?” Trác Uyên xua tay, bĩu môi khinh thường, đi thẳng đến trước mặt lão ta.  

             Lãnh Vô Thường cười lớn, gật đầu, cũng không giấu diếm: “Ha ha ha... Không sai, sau khi Trác quản gia lên đường thì lão phu cũng vội vàng chạy đến đây. Bởi vì từ đầu đến cuối lão phu đều tin tưởng, với thủ đoạn của Trác quản gia, chỉ là một món Bồ Đề Tu Căn mà thôi, tất nhiên sẽ dễ dàng như trở bàn tay, vì vậy không dám thờ ơ chút nào. Để tránh chậm trễ giao dịch, khiến cho Trác quản gia và trên dưới Lạc gia lo lắng lâu ngày, việc này đúng là lỗi của ta!”  

             “Ngươi chấm dứt việc đó đi, ta thấy một giây mà ngươi cũng không đợi được, phải lấy được Bồ Đề Tu Căn này.” Trác Uyên cười khẩy, trong tay lóe lên tia sáng, xuất hiện một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, ngắm nghía: “Chẳng qua ta vẫn không hiểu, tại sao Đế Vương Môn các ngươi lại vội vàng có được thứ này như thế, không phải chỉ là thần dược chữa thương thôi à?”  

             Trong mắt Lãnh Vô Thường lóe lên tia sáng rồi biến mất, lão ta nhìn về phía hộp gỗ, trên mặt hiện lên vẻ khát vọng , run rẩy nói: “Trác quản gia, ngươi không cần xen vào chuyện này. Chỉ cần ngươi giao nó cho lão phu, lão phu sẽ thả đám người Lạc gia. Như vậy thì giao dịch giữa chúng ta xem như xong, về phần chuyện khác thì ngươi không cần hỏi đến!”   

             Trác Uyên khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm lão ta một lúc lâu, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười khẩy: “Nói cũng đúng, một cuộc giao dịch bình thường mà thôi, ta quan tâm ngươi dùng nó làm gì chứ?”  

             Cạch!  

             Một âm thành giòn tan vang lên, cái hộp mở ra, bên trong là một đoạn rễ cây xanh biếc có mùi hương thơm ngát. Hơi thở nồng đậm sức sống này khiến Lãnh Vô Thường vừa nhìn thấy đã dâng trào cảm xúc, lồng ngực phập phồng, khó đè nén kích động trong lòng.  

             “Người đâu?” Trác Uyên lạnh lùng nói.  

             Liếm môi đôi hơi khô khốc, Lãnh Vô Thường hít sâu, để bản thân bình tĩnh trở lại rồi mới vuốt râu cười nói: “Trác quản gia, trong thiên hạ này có ai mà không biết, không hiểu bản lĩnh của ngươi? Nếu hiện tại lão phu giao người cho ngươi, ngươi dẫn người đi, chúng ta không còn chuyện gì để nói, sợ rằng ngay cả thứ này ngươi cũng muốn đoạt lại. Đến lúc đó, lão phu không ngăn cản được ngươi!”  

             Cạch!  

             Lại là một âm thanh giòn tan, Trác Uyên đậy nắp hộp lại. Hắn nhìn về phía Lãnh Vô Thường, trên mặt hiện lên vẻ không có ý tốt: “Lãnh tiên sinh, ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi cầm đồ rồi mà vẫn không muốn thả người?”  

             “Không không không, ngươi đừng hiểu lầm ý của  ta. Lão phu chưa nói không thả, chẳng qua không thể giao người ngay tại chỗ này mà thôi. Bởi vì Trác quản gia thật sự quá nguy hiểm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lão phu không thể không đề phòng!”  

             Lãnh Vô Thường vội vàng phất tay áo, lạnh lùng cười: “Không dám giấu diếm, thật ra lão phu đã sai người đưa người Lạc gia về vùng lân cận thành Phong Lâm từ lâu. Chỉ cần ngươi giao thứ đó cho ta, lão phu truyền tin vào ngọc giản, bọn họ sẽ lập tức thả người, tuyệt đối không dám gây chuyện!”  

             Cộc cộc, cộc cộc...  

             Mí mắt Trác Uyên khẽ run rẩy, gõ nhẹ trên bàn, cẩn thận suy nghĩ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: “Nếu ta giao thứ đó cho ngươi, ngươi lại cho ta leo cây...”  

             “Không dám, không dám, từ khi được chứng kiến trận chiến của ngươi tại Thú Vương Sơn, lão phu không dám tùy tiện chọc giận ngươi nữa. Nói thật, so với một Trác quản gia mưu trí khó lường, tính toán từng bước thì lão phu càng sợ Trác quản gia liều lĩnh, điên cuồng báo thù hơn! Như vậy đối với mọi người, ai cũng không có lợi.”

Advertisement
';
Advertisement