Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lãnh Vô Thường vội vàng xua tay, trong mắt lóe lên vẻ kiêng dè khác thường, giống như nghĩ tới hành động điên cuồng của Trác Uyên ở Thú Vương Sơn.  

             Trác Uyên im lặng suy nghĩ một lúc, thở ra một ngụm thật dài. Hắn gật đầu, duỗi tay đẩy cái hộp kia tới trước mặt Lãnh Vô Thường, lạnh lùng nói: “Hy vọng Lãnh tiên sinh đừng nói mà không giữ lời!”  

             Lãnh Vô Thường vội vàng cầm cái hộp kia trong tay, run rẩy mở ra. Sau khi cảm nhận vẻ xanh biếc và mùi hương thơm ngát, lão ta mới liên tục gật đầu, thuận tay lấy ra một miếng ngọc giản nói: “Trác quản gia yên tâm, Lãnh mỗ luôn nói được thì làm được.”  

             Vừa dứt lời, lão ta làm một thủ quyết, ngọc giản trong tay cũng thuận theo bay lên không trung, hóa thành một tia sáng biến mất không thấy bóng dáng chỉ trong nháy mắt.  

             Thấy vậy, Trác Uyên mới khẽ gật đầu, đứng dậy: “Nếu như giao dịch đã hoàn thành, vậy Trác mỗ xin được phép cáo từ. Ta còn phải quay về xem mấy người đại tiểu thư đã trở về an toàn hay chưa, nếu có người dám tổn thương bọn họ dù chỉ một chút. Hừ hừ hừ... Lãnh tiên sinh, chúng ta gặp lại ở thành Tỏa Long...”  

             Nói xong, Trác Uyên xoay người, biến mất không thấy.  

             Chỉ còn lại một mình Lãnh Vô Thường ngạc nhiên đứng ở chỗ này, trên mặt tràn đầy vẻ nghiêm trọng.  

             Mặc dù lão ta đã thực hiện giao hẹn, không làm người Lạc gia bị thương, nhưng dáng vẻ tươi cười đầy lạnh lùng của Trác Uyên, từng câu uy hiếp hắn nói ra khiến cho bất cứ người nào nghe xong đều không khỏi rùng mình. Ngay cả Lãnh Vô Thường cũng không ngoại lệ.  

             Giống như cho dù là người không thẹn với lương tâm, chỉ cần nhìn thấy Trác Uyên đã bị hắn dọa sợ đến mức chột dạ.  

             Ài, thật xứng đáng với danh xưng hung thú! Sự uy nghiêm này, thiên hạ rộng lớn như vậy, không phải người bình thường có được...  

             Lãnh Vô Thường lắc đầu cảm thán, liên tục cười khổ.  

             Đúng lúc này, một giọng nói tục tằng bất thình lình vang lên: “Lãnh tiên sinh, Bồ Đề Tu Căn tới tay chưa?”  

             Lão ta chuyển tầm mắt, thấy môn chủ Đế Vương Môn, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đi dọc theo con đường nhỏ đến đây từ lúc nào không biết. Lãnh Vô Thường vội vàng cúi người lạy, cung kính dâng hộp gỗ kia lên: “Chúc mừng môn chủ, đồ vật đã đến tay!”  

             Cầm lấy cái hộp mở ra nhìn, lúc này con ngươi Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ run rẩy, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, cười lớn: “Ha ha ha... Tốt, như thế này thì bản môn chủ có thể tu luyện võ kỹ Cửu Long Kim Cương Thân rồi!”  

             “Đúng vậy, môn chủ! Bây giờ thế lực của chúng ta yếu hơn hoàng thất nhưng mạnh hơn Lạc gia! Tuy nhiên trong đám cao thủ tuyệt thế lại không có cao thủ Đỉnh Phong như bọn họ. Hoàng thất có Cổ Tam Thông, Lạc gia có Trác Uyên, đều là sự tồn tại quái vật muôn người không chống lại được. Chúng ta muốn giành lấy thiên hạ này thì phải đánh bại hai người bọn họ, nếu không chắc chắn sẽ để lại tại họa khôn cùng về sau! Hôm nay môn chủ có thể tu luyện Cửu Long Kim Cương Thân thành công, chính là như hổ thêm cánh, ông trời phù hộ Đế Vương Môn chúng ta!” Lãnh Vô Thường chắp tay, vẻ mặt đầy kích động.  

             Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng vui mừng hớn hở, nhưng sau đó nhanh chóng nhíu mày, thở dài: “Ài, đáng tiếc, Cửu Long Kim Cương Thân cần chín đạo Long Hồn tập hợp mới tạo thành khí lực mạnh nhất. Đặc biệt là bước ngưng kết Long Hồn cuối cùng, muốn đột phá Hóa Hư Cảnh cần Cửu Long Quy Nhất mới được. Nhưng bây giờ một đạo Long Hồn lại nằm trong tay Trác Uyên, đúng là khá đáng tiếc. Lãnh tiên sinh, lúc ngươi bàn điều kiện với hắn, tại sao không để cho hắn trả Long Hồn cho chúng ta?”  

             “Môn chủ, ngài cũng biết đủ. Không phải ngài không biết tính tình của tên tiểu tử kia, nếu chạm đến ranh giới cuối cùng của hắn sẽ ép hắn nổi giận. Hiện tại chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong, một khi đấu với hắn, không phải đang tự tìm đường chết sao. Hơn nữa, Mạch Long Hồn mãnh liệt cuồng bạo, năm đó đại công tử nghe theo thiên mệnh mới có thể quy thuận một đạo Long Hồn. Hôm nay môn chủ dùng tám đạo Long Hồn luyện thể, chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn, nhiều khi có thể nguy hiểm đến tính mạng, cần sử dụng tinh hoa sự sống Bồ Đề Tu Căn này chống đỡ mới có thể thành công.”  

             Lãnh Vô Thường lắc đầu thở dài, khuyên nhủ: “Hiện nay ngài vẫn chưa tu luyện Kinh Cương Thân thành công, lấy lại Long Hồn kia trở về thì làm thế nào, ngài có thể thừa nhận được sao? Cứ đợi đến sau khi ngài tu luyện Cửu Long Kim Cương Thân thành công rồi tìm Trác Uyên lấy lại cũng được.”  

             Sau khi nghe xong, Hoàng Phổ Thiên Nguyên khẽ gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn hơi mất mác vì ít đi một đạo Long Hồn luyện thể, không thể tu luyện thần kỹ ấy đến mức tận cùng nhưng lão ta cũng hiểu rõ, Lãnh Vô Thường nói rất có lý.  

             Quá nóng vội sẽ không thành công, hiện tại lão ta chỉ có thể dùng tám đạo Long Hồn luyện thể trước thôi.  

             Về phần đạo thứ chín, hừ, Trác Uyên, ngươi chờ đó cho lão phu, lão phu sẽ lấy lại đạo Long Hồn thứ chín vốn thuộc về lão phu kia.  

             Trong lòng Hoàng Phổ Thiên Nguyên hừ một tiếng, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.  

             Chẳng qua... Hai người bọn họ đều không phát hiện ra, ở phiến đá ngay dưới chân bọn họ, một tia ánh sáng đỏ vụt một tiếng, lóe lên rồi biến mất.  

             Cách viện này hai mươi dặm bên ngoài, Trác Uyên lẳng lặng tựa vào bên cạnh một gốc đại thụ, một tia sáng đỏ vội vàng bay đến, trong nháy mắt đã chui vào cơ thể hắn, đúng là Huyết Anh không sai được.  

             Trước lúc hắn rời đi đã lén lút để Huyết Anh chui xuống đất, dò xét thực hư, đặc biệt là ý đồ muốn có Bồ Đề Tu Căn của bọn họ.  

             Không ngờ nhanh như vậy đã dò xét được!  

             “Cửu Long Kim Cương Thân...”  

             Trác Uyên nhếch môi, trong miệng lẩm bẩm: “Không ngờ dùng chín đạo Long Hồn luyện thể có thể khiến lão quỷ Hoàng Phổ Thiên Nguyên này ngay lập tức đột phá từ Thiên Huyền đỉnh phong lên Hóa Hư Cảnh! A, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, may mà lão tử nơi này có một đạo Long Hồn, nếu không bất kể như thế nào cũng không thể cho bọn họ mang Bồ Đề Tu Căn đi!”  

             “Chẳng qua như vậy thì trong một thời gian ngắn, bọn họ sẽ không gây rắc rối cho chúng ta, ít nhất trước khi luyện thể thành công, ha ha ha...”  

             Trác Uyên không khỏi nở một cười quỷ dị, nói với Cổ Tam Thông bên cạnh: “Tiểu Tam Tử, đi một chuyến với cha đến sơn mạch Vạn Thú!”  

             “Phải đi đào linh dược à?” Ánh mắt Cổ Tam Thông sáng lên, trong mắt lóe lên tia khát vọng.  

             Trác Uyên cười bí ẩn, lắc đầu từ chối cho ý kiến, lại không trả lời...

Advertisement
';
Advertisement