Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Mắt phải của Trác Uyên lóe lên ba vòng tròn màu vàng, cười khẩy: “Đây là Không Minh Thần Đồng cấp ba của lão tử, Huyễn Không. Hiện tại bà ta đang ở trong không gian huyễn ảnh của ta, tất cả đều là ảo cảnh nhưng bà ta lại không thể phát hiện ra. Bằng cách này, bà ta đi theo ảo cảnh dẫn chúng ta tới chỗ Bồ Đề Tu Căn. Đến lúc đó, chúng ta lấy được linh dược rồi thì đánh ngất bà ta, không có ai biết là chúng ta làm. Cuối cùng khi Bồ Đề Tu Căn này xuất hiện ở Đế Vương Môn, tự nhiên các nàng sẽ tính khoản nợ này lên đầu Đế Vương Môn, chẳng có liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta vẫn là bạn tốt, ha ha ha...”  

             “Cha, người nham hiểm quá! Chẳng qua con mắt này của cha cũng rất lợi hại, lâu rồi không thấy, thế mà đã tăng lên đến cấp ba rồi!” Cổ Tam Thông cười thành tiếng, làm mặt quỷ trước mặt Mụ Mụ, bày tỏ sự hứng thú với Thần Đồng.  

             Trác Uyên cũng bật cười, mặc kệ hắn ta ồn ào, thỉnh thoảng còn chỉ điểm mấy câu: “Tiểu Tam Tử, ngươi nhìn lão thái bà này không đơn giản. Bản thân đi phía sau, khóe mắt còn liếc qua quan sát bộ pháp của người trước mặt, có phải hướng đến vị trí chỉ định hay không, sợ có người giả mạo đệ tử, lừa gạt bí mật của Hoa Vũ Lâu các nàng.”  

             “Chỉ có điều thật đáng tiếc, ở trong ảo cảnh, tất cả lời nói cử chỉ của mọi người đều sinh ra từ sâu trong nội tâm của bà ta, sao có thể lộ sơ hở được? Cho nên mặc kệ bà ta cẩn thận như thế nào cũng bị lừa thôi!”  

             Cổ Tam Thông hiểu rõ gật đầu, đi bên cạnh Trác Uyên, thở dài: “Những người này có nhiều mưu mô quá, nếu là con thì con sẽ không nghĩ nhiều như vậy.”  

             “Cũng bởi vì ngươi không nghĩ nhiều nên mới bị một lời thề trói buộc hơn ba trăm năm. Mặc dù thực lực của những người này không bằng ngươi, nhưng ai cũng nhìn xa trông rộng, đáng giá để ngươi học hỏi cả đời!” Trác Uyên cười phá lên, không thèm coi ai ra gì.  

             Cổ Tam Thông từ chối cho ý kiến, dù sao hắn ta cũng có một đôi nắm đấm thép, cho dù không có bụng dạ khôn ngoan sắc sảo thì có ai dám tùy tiện kiếm chuyện với hắn ta?  

             Cuối cùng Mụ Mụ dẫn hai người tới một hồ nước trong vắt, trong tay kết ấn quyết, một âm thanh khẽ vang lên, đột nhiên chỉ tay về phía trong hồ.  

             Hồ nước kí chợt xuất hiện từng gợn sóng lùi sang một bên, đồng thời hiện ra một cái sơn động sâu thẳm. Bên ngoài là một cánh cổng cao ba trượng, bên trên khảm từng thỏi đồng, lại trải qua một hồi ấn thủ quyết độc môn, cánh cổng ầm ầm mở ra.  

             Thấy vậy, Trác Uyên không khỏi ngạc nhiên.  

             Hắn không bao giờ nghĩ tới Bồ Đề Tu Căn lại bị giấu dưới nước, nếu không phải hôm nay hắn dùng ảo cảnh mê hoặc lão thái bà này thì có ai nghĩ được đến chỗ này tìm chứ?  

             Sau đó, ba người chậm rãi đi vào sơn động này, tất nhiên ở giữa còn sắp đặt các loại cơ quan cạm bẫy, trận pháp, nhưng có Mụ Mụ mở đường, ba người đi một đường thông suốt không bị cản trở.  

             Đến cuối cùng, lúc đi tới chỗ sâu nhất trong sơn động, nơi đó một bệ hình vuông, phía trên đặt một cái hộp nhỏ.  

             Cầm hộp lên mở ra, đúng là Bồ Đề Tu Căn, màu xanh biếc và mùi hương thơm ngát này, Trác Uyên vĩnh viễn sẽ không quên!  

             Tới tay!  

             Ánh mắt hắn sáng lên, Trác Uyên liếc nhìn Cổ Tam Thông, trên mặt hai người đều hiện lên vẻ vui mừng.  

             Thế nhưng Mụ Mụ đang ở trong ảo cảnh, bà ta cũng mở hộp nhìn qua, trong mắt bà ta cũng trống rỗng, cơ thể không khỏi run lên, hoảng sợ lùi lại hai bước, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch: “Thật... Thật sự không thấy...”  

             “Cha, đánh ngất bà ta đi!” Cổ Tam Thông duỗi tay, cầm chiếc hộp kia, Mụ Mụ đang ở trong ảo cảnh không phát hiện.  

             Trác Uyên thở dài, gật đầu, nâng tay chuẩn bị đánh bà ta ngất xỉu.  

             Mụ Mụ, xin lỗi!  

             Nhưng mà hắn còn chưa kịp ra tay, đột nhiên Mụ Mụ buồn bã kêu lên, khóc lóc kể lể: “Khuynh Thành, ta có lỗi với ngươi. Trước khi đi, ngươi đã dặn dò ta chăm sóc Hoa Vũ Lâu, kết quả bà già này lại làm mất bảo vật trấn lâu...”  

             Cái gì!  

             Một quyền sắp nện xuống chợt ngừng lại, trong mắt Trác Uyên thoáng qua tia ngạc nhiên.  

             Không phải Sở Khuynh Thành đang bế quan ư, làm sao, nàng rời đi rồi?  

             “Mụ Mụ, người đừng đau khổ, Khuynh Thành nàng ấy chỉ tạm thời rời đi mà thôi, nhất định sẽ trở lại!” Trong ảo cảnh, Thanh Hoa Lâu chủ rơi nước mắt, an ủi.  

             Mụ Mụ lắc đầu, vô cùng đau đớn: “Sẽ không, nàng sẽ không trở về. Lúc trước vì cứu tiểu nha đầu Tiết gia, nàng đã ký hiệp ước với tông chủ Huyền Thiên Tông. Ta biết tình huống của nàng, cũng hiểu rõ tông chủ Huyền Thiên Tông kia muốn làm gì, nàng sẽ không trở lại nữa! Chỉ có điều, ngay cả nguyện vọng cuối cùng của nàng mà ta cũng không bảo vệ được...”  

             Lông mày Trác Uyên không nhịn được run rẩy, trong lòng hắn thắt lại, cực kỳ ngạc nhiên.  

             Bây giờ nghĩ kỹ lại, sao một gia tộc thường như Hoa Vũ Lâu lại có Định Hồn Châu cứu Ngưng Nhi lúc trước được? Chắc chắn Sở Khuynh Thành đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó với tông chủ Huyền Thiên Tông mới thể mượn được.  

             Cũng giống như hắn ký khế ước bán thân với Tà Vô Nguyệt của Ma Sách Tông lúc trước!  

             Nhưng tại sao nàng lại làm như thế?  

             Cứu Ngưng Nhi là chuyện của Trác Uyên hắn, không hề liên quan đến Sở Khuynh Thành, cần gì phải hy sinh nửa đời sau của mình...  

             Nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng Trác Uyên đau xót, cánh tay đang giơ lên khẽ run rẩy, làm sao cũng không đập xuống được.  

             “Cha, người bị sao vậy? Nếu người không xuống tay được thì để con làm thay!” Cổ Tam Thông thấy Trác Uyên bất ngờ dừng lại, chậm chạp không hành động thì không khỏi thay hắn đánh xuống cổ Mụ Mụ.  

             Bộp!  

             Trác Uyên vung tay, bắt lấy cánh tay của Cổ Tam Thông, con ngươi khẽ co rút, không biết đang suy nghĩ gì, Cổ Tam Thông cũng nhìn về phía hắn bằng vẻ mặt kỳ lạ.  

             Tạch!  

             Ba vòng tròn màu vàng ở mắt phải Trác Uyên biến mất, lĩnh vực Huyễn Không tan biến, Mụ Mụ cũng lấy lại tinh thần từ huyễn cảnh. Bà ta thấy hai người Trác Uyên thì kinh ngạc, nhìn thấy Bồ Đề Tu Căn trong tay hắn thì đầy hoảng sợ: “Trác Uyên, chúng ta là đồng minh, tại sao ngươi lại...”  

             “Mụ Mụ, thiên hạ này sắp xảy ra đại loạn rồi, chuyển mọi người ở Hoa Vũ Lâu sang Lạc gia đi, ta đảm bảo các ngươi sẽ không việc gì! Còn Bồ Đề Tu Căn này thì ta sẽ cầm đi!”  

             Dứt lời, Trác Uyên kéo Cổ Tam Thông, mắt phải lóe ánh vàng, biến mất trong nháy mắt, chỉ để lại một mình Mụ Mụ đang ngạc nhiên, không rõ chuyện gì đang xảy ra.  

             Tràn đầy nghi ngờ còn có Cổ Tam Thông: “Cha, tại sao cuối cùng cha lại hiện thân?”  

             “Không muốn lừa gạt nữa!” Trác Uyên chỉ thở dài một tiếng, bay về phía không trung xa xôi cùng với Cổ Tam Thông...

Advertisement
';
Advertisement