Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù!  

             Trăng tròn vành vạnh, trăng sáng sao thưa, hai bóng đen qua lại như con thoi giữa thác nước trút từ trên cao xuống. Đợi đến khi bóng dáng hai người hiện lên dưới ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi thì mới phát hiện ra đó là Trác Uyên và Cổ Tam Thông.  

             Sau hơn hai tháng bay vội vàng, cuối cùng hai người cũng đến tổng bộ Hoa Vũ Lâu ở thành Hoa Vũ.  

             Trác Uyên vô cùng bùi ngùi với nguyên nhân trở về lần này, chẳng qua hắn không ngờ lần trước hắn tới đây để ăn trộm, lần này đến vẫn ăn trộm, còn trộm cùng một đồ vật!  

             Nếu không phải Vân Huyền Cơ nói cho hắn biết từ lâu, hắn đã vượt khỏi thiên mệnh thì hắn không thể không nghĩ rằng ông trời đang trêu đùa hắn!  

             “Cha, không phải chỉ tìm một linh dược cấp tám thôi à! Con trực tiếp dùng một quyền đánh nát nó, chúng ta chậm rãi tìm không được sao? Cần gì phải chờ đến ban đêm, lén lút chạy tới đây, rất có hại đến hình tượng rực rỡ của con!” Cổ Tam Thông thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Trác Uyên bật cười, từ chối cho ý kiến: “Tiểu Tam Tử, ngươi thì biết cái gì, nếu dễ dàng tìm được như vậy thì Đế Vương Môn đã hủy nơi này từ lâu rồi. Nữ nhân Hoa Vũ Lâu đều là một đám xương cốt cứng rắn, hơn nữa còn đặc biệt cẩn thận. Nếu không có sự tự nguyện của các nàng, ngươi tìm tám đời cũng không tìm được đồ vật các nàng giấu!”  

             “Vả lại ta vẫn chưa muốn vạch mặt với các nàng!” Trác Uyên thở ra một ngụm, than vãn, nhìn về phía lầu cao đèn đuốc sáng trưng, trong mắt hắn lướt qua tia lo lắng, giống như đang nghĩ tới một ít chuyện cũ.  

             Cổ Tam Thông bất đắc dĩ trợn mắt, buồn bã nói: “Vừa không muốn trở mặt với các nàng, vừa muốn ép các nàng nói ra vị trí của bảo tàng, chuyện này có thể sao?”  

             “Ha ha ha... Nhóc con, ngươi không biết gần đây bản lĩnh của cha ngươi lại lớn lên à, để ngươi mở mang kiến thức một chút!”  

             Vừa nói xong, đột nhiên Trác Uyên đạp mạnh bước chân bay lên trời, đôi cánh Lam Hải Mị Ảnh phía sau lưng hắn mở rộng, phát ra ánh sáng màu xanh hòa cùng ánh trăng sáng chiếu rọi khắp nơi tạo nên một vùng lấp lánh!  

             Đệ tử Hoa Vũ Lâu đang đi tuần tra chợt phát hiện ánh sáng ngũ sắc kỳ lạ trên bầu trời thì rối rít ngước đầu lên nhìn, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ. Đúng lúc này, Trác Uyên mở hai cánh, vỗ trong không trung, từng tia sáng màu xanh rực rỡ như những dải lụa mỏng bay ra. Những để tử bị ánh sáng kia bao phủ ngay lập tức choáng váng, té xỉu trong nháy mắt.  

             Cứ như vậy Trác Uyên bay lượn một vòng trên không trung Hoa Vũ Lâu, phát tán ánh sáng màu xanh quỷ dị kia khắp nơi, khiến cho đệ tử Hoa Vũ Lâu đều bị ảo cảnh mê hoặc không dậy nổi, mê man bất tỉnh!  

             Rầm!  

             Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ, nghe như tiếng người ngã xuống đất. Mụ Mụ đang nín thở tu luyện trong phòng, đột nhiên bà ta nhướng mày, nhìn về phía bên ngoài.  

             “Tiểu Ngọc, đã xảy ra chuyện gì à?”  

             Không có âm thanh, chỉ có một tia ánh sáng màu xanh lóe lên ở cửa sổ rồi biến mất.  

             Mụ Mụ nghi ngờ, đứng dậy đi tới cửa, trong lòng mang theo cảnh giác. Thế nhưng giây phút bà ta mở cánh cửa ra, vù vù, không gian rung động, cơ thể Mụ Mụ không nhịn được run lên nhưng ở đó không có gì khác thường.  

             Đi ra ngoài cửa, đưa mắt quan sát bốn phía, tất cả đề gió êm sóng lặng, chỉ có điều đệ tử Hoa Vũ Lâu Tiểu Ngọc canh cửa cho bà ta đã không thấy bóng dáng.  

             “Chuyện gì xảy ra, đứa nhỏ này chạy đi đâu rồi?” Trong lòng Mụ Mụ đầy nghi ngờ, lẩm bẩm.  

             Đúng lúc này, một tiếng kêu đầy hoảng sợ và tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng truyền đến: “Mụ Mụ, không tốt, Bồ Đề Tu Căn bị trộm rồi!”  

             “Cái gì?”  

             Mụ Mụ kinh hãi nhìn xung quanh, thấy Thanh Hoa Lâu chủ dẫn theo một đám đệ tử lo lắng không yên chạy đến chỗ bà ta: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói mau, Bồ Đề Tu Căn được giấu rất kín, không có ai biết, tại sao lại bị trộm được?”  

             “Mụ Mụ, là sự thật, người đó mặc áo choàng đen, trong tay cầm Bồ Đề Tu Căn, đã chạy trốn rồi, con đã cho đệ tử đuổi theo.” Thanh Hoa Lâu chủ thở không ra hỏi nói, trên mặt đầy lo lắng.  

             Mụ Mụ vội vàng xua tay, nói tiếp: “Ngươi đừng vội, ngươi có thấy rõ ràng không, thật sự là Bồ Đề Tu Căn hay là kế lạy ông tôi ở bụi này của người nọ? Để moi ra chỗ giấu Bồ Đề Tu Căn?”  

             “Mụ Mụ, là thật, con nhìn thấy tận mắt. Hơn nữa con cũng đã đi nhìn chỗ giấu dược, quả nhiên nơi đó đã bị mở ra!” Thanh Hoa Lâu chủ vô cùng lo lắng, hoàn toàn không giống giả.  

             Mụ Mụ khẽ gật đầu, vội nói: “Vậy còn chờ gì nữa, mau dẫn ta đi nhìn xem!”  

             Nói xong, mọi người vây xung quanh bảo vệ bà ta, bước về phía xa.  

             Chẳng qua ở sau lưng các nàng có một bóng người vẫn luôn đi theo. Mà ở trong mắt người này, đi phía trước chỉ có một mình Mụ Mụ, không có những đệ tử khác đi theo, càng không có Thanh Hoa Lâu chủ.  

             Dưới chân của hắn của hắn là đệ tử Hoa Vũ Lâu Tiểu Ngọc bất tỉnh.  

             “Ồ, cha, phụ nhân kia đang mộng du à, sao cứ lẩm bẩm một mình mãi thế, cả chúng ta cũng không nhìn thấy?” Cổ Tam Thông lúc thì chạy tới trước mặt Mụ Mụ lắc lư hai tay, lúc thì chạy qua chạy lại trước người bà ta, nghi ngờ hỏi.

Advertisement
';
Advertisement