“Cái gì?” Trác Uyên sửng sốt, kinh ngạc kêu lên.
Lãnh Vô Thường thấy vậy, nói chặn lại: “Có lẽ Trác quản gia không nhớ rõ rồi, tám năm trước khi ngươi đại náo Hoa Vũ Lâu đã thuận tiện chiếm linh dược cấp tám của các nàng, Bồ Đề Tu Căn. Mong ngươi giao thứ này cho lão phu, lão phu sẽ lập tức thả người!”
“Nhưng mà… Trên người ta không có thứ này. Không thì ta lấy linh dược cấp tám khác cho ngươi nhé!” Trác Uyên chớp chớp mắt, nói thăm dò.
Lãnh Vô Thường hung hăng lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Không, chúng ta cần Bồ Đề Tu Căn, cho dù có là linh dược cấp chín cấp mười khác, chúng ta cũng không thèm!"
Nhìn vẻ mặt lão ta kiên định như vậy, Trác Uyên không khỏi sững sờ, sắc mặt quỷ dị, nghi hoặc nói: “Bồ Đề Tu Căn này quan trọng như vậy sao? Ta bù thêm cho ngươi một vài món linh dược cấp tám cũng không được?”
“Không không không, đương nhiên không được!”
Lãnh Vô Thường thở dài, bất đắc dĩ nói: “Nếu như bây giờ đã đến thời khắc cuối cùng của cuộc đấu giữa tất cả các thế gia lớn, lão phu cũng không lừa dối Trác quản gia ngài. Ngài có biết vì sao chúng ta nhắm vào Hoa Vũ Lâu không rời không? Không phải vì các nàng là một đám nữ nhân chỉ biết lo liệu việc nhà, thực lực yếu nhất, mà bởi vì trong tay các nàng nắm giữ bảo vật lưu truyền từ đời này sang đời khác, Bồ Đề Tu Căn, đây cũng là thứ mà chúng ta nhất định phải có được. Nếu không, Đế Vương Môn chúng ta muốn mở rộng thế lực thì chỉ cần bắt tay với các thế gia khác, hà cớ gì phải nhắm vào đám đàn bà kia, mang cái ô danh ức hiếp nữ nhân trên lưng, khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng?”
Trác Uyên nhìn lão ta thật lâu, thấy lão ta không giống như đang nói dối, hiểu ý gật đầu, nhưng lại cười khổ liên tục: “Lãnh tiên sinh, ta cũng nói thật cho ngài biết. Ngài muốn đồ vật khác không thành vấn đề, nhưng Bồ Đề Tu Căn này quả thật không ở trong tay ta. Lúc trước ta cướp đi thứ đồ kia chỉ là một thủ thuật che mắt để thu hút tầm nhìn của Đế Vương Môn đối với Hoa Vũ Lâu, thực ra đồ vật kia đã sớm trả lại rồi, bằng không làm sao chúng ta có thể kết thành đồng minh, ngươi sẽ kết đồng minh với kẻ đã đoạt mất đồ vật của mình sao?”
Lãnh Vô Thường không khỏi giật mình, khẽ vuốt chòm râu, gật gật đầu, đồng tử đảo quanh, thở dài: “Quả nhiên là như vậy, thực sự lão phu cũng đã sớm đoán ra được, tuy nhiên hôm nay được Trác quản gia xác nhận, cũng coi như là chứng thực suy đoán này. Nhưng mà cho dù vậy, lão phu vẫn phải đòi Trác quản gia món đồ này!”
“Tại sao lại đòi lão tử, ngươi phải đi tìm Hoa Vũ Lâu chứ?” Trác Uyên trừng mắt, không hiểu rõ ràng.
Lãnh Vô Thường cười khẩy lắc đầu, thở dài: “Chúng ta nhắm vào Hoa Vũ Lâu đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn không lấy được. Bồ Đề Tu Căn kia đối với các nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng, cho dù chúng ta có nắm bắt được toàn bộ Hoa Vũ Lâu, không chừng cũng không thể tìm thấy. Nhưng Trác quản gia ngươi không giống như vậy, ngươi cùng các nàng là đồng minh, ngươi đi nói…”
“Ngươi nói ta đi lừa gạt sao?” Hai mắt Trác Uyên nheo lại, hừ lạnh ra tiếng. “Ngươi cũng nói các nàng là đồng minh của chúng ta, nếu như lão tử làm ra loại chuyện này, danh dự Lạc gia sẽ mất đi trong chốc lát, bị tam gia bọn họ vứt bỏ, lâm vào thế cô lập, bị các ngươi vây hãm tấn công. Lãnh tiên sinh, thật sự là một kế sách hay, một hòn đá ném trúng hai con chim!”
“Ha ha ha… Lão phu không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn thuần muốn có được Bồ Đề Tu Căn mà thôi.” Lãnh Vô Thường khẽ vuốt chòm râu, dương dương tự đắc: “Dù sao điều kiện đã bày ra rồi, có nguyện ý đi làm hay không là chuyện của ngươi. Tóm lại người ở trong tay chúng ta, còn chừng nào ngươi tới đổi người là tuỳ thuộc vào ngươi. Chuyện này so với việc cứu người từ tay hoàng thất còn dễ dàng hơn nhiều đấy!”
“Được rồi, ngài tự cân nhắc cho kỹ, Lãnh mỗ cáo từ trước. Chờ ngươi lấy được vật rồi hãy đến tìm Lãnh mỗ.” Lãnh Vô Thường vẫy vẫy tay áo, thản nhiên rời đi.
Còn Trác Uyên hai tay nắm chặt, hai mắt nhắm lại, quay người bóng dáng liền biến mất.
Nơi này lại trở nên cô quạnh tĩnh mịch…
Vù!
Trong một khu rừng rậm cách trạch viện khoảng một dặm, bóng dáng Trác Uyên đột nhiên xuất hiện. Ở đó, Cổ Tam Thông ngồi chán muốn chết trên một cành cây, nên nhìn thấy Trác Uyên trở về thì không khỏi vui mừng: “Lão cha, người đã trở về rồi. Ồ, không phải nói là sẽ đưa những người kia trở về sao, sao lại chỉ có một mình người?”
“Bà mẹ ngươi chứ gấu à, lão hồ ly này còn bày ra một điều kiện cho lão tử rồi mới thả người!”
Trác Uyên căm hận mắng lớn, nhìn Cổ Tam Thông nói: “Đúng rồi Tiểu Tam Tử, hẳn là ngươi biết hết đại tiểu thư cùng những người kia, cái mũi của ngươi không phải rất nhạy sao, xem thử khu vực này xem có mùi của những người đó không?”
Cổ Tam Thông gật đầu, cái mũi nhỏ khẽ rung lên, đột nhiên hít một hơi, nhắm mắt tĩnh tâm cảm nhận phân biệt từng hơi thở.
Nhưng mà cuối cùng, Cổ Tam Thông vẫn bất lực lắc đầu nói: “Lão cha, trong phạm vi ngàn dặm đều không có dấu vết của bọn họ!”
“Lão già này cũng cẩn thận thật đấy, sợ lão tử tìm được bọn họ, đương nhiên không đưa con tin đến gần đây, căn bản chưa từng nghĩ tới giáp mặt mà giao con tin cho lão tử!”
Trác Uyên thở phì phì, tức giận mắng lớn, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Rất lâu sau hắn mới phun ra một ngụm trọc khí, tinh quang trong mắt chợt lóe lên, hạ quyết tâm: “Được rồi, vậy thì lão tử sẽ đến Hoa Vũ Lâu lấy vật kia về đây. Nhưng mà món nợ này lão tử sẽ nhớ thật kỹ, hừ!”
Tức giận hừ một tiếng, Trác Uyên đạp một bước bay lên không trung. Cổ Tam Thông thấy vậy cũng hóa thành một đạo hồng quang, vội vàng đuổi theo!
Lúc này, hai con quái vật to lớn đang bay thật nhanh về phía Hoa Vũ Lâu. Gấp rút đến để lấy bảo bối của bọn họ, Bồ Đề Tu Căn.
Hoa Vũ Lâu, một đám nữ tử trẻ tuổi, gặp nạn rồi…