“Nguy rồi, Cổ Tam Thông đang đuổi theo!” Vân Sương ló đầu ra liếc nhìn bóng dáng nhỏ bé màu đỏ phía sau, không khỏi hét lên sợ hãi.
Nàng thân là Thánh Nữ Đế Quốc, hơn nữa còn là cháu gái của Đại Tế Ti Vân Huyền Cơ, đương nhiên biết rõ Hộ Long Thần Vệ Cổ Tam Thông này vô cùng mạnh mẽ. Vừa rồi gặp quả nhiên danh bất hư truyền, đến Trác Uyên cũng bị hắn ta dễ dàng áp chế.
Hiện giờ lại trông thấy hắn ta vượt qua bọn họ chỉ trong nháy mắt, đương nhiên có hơi kinh ngạc.
Tuy nhiên, Trác Uyên lại không hề bận tâm chút nào. Khóe miệng hơi cong lên một cách tà dị, hơn nữa tốc độ bay còn chậm lại, đến khi nhìn thấy khoảng đất trống ở khu rừng rậm rạp phía dưới thì đột nhiên lao xuống, đáp xuống mặt đất. Hắn buông Vân Sương ra, tĩnh tâm chờ Cổ Tam Thông đến.
Vân Sương hơi nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ Trác Uyên muốn ở tại đây phân tài cao thấp với Cổ Tam Thông?
Đúng lúc này, bóng dáng Cổ Tam Thông theo sau bọn họ cũng vội vàng đáp xuống, đâm về phía bọn họ ở bên này.
Sau khi chứng kiến vẻ hung hãn quái dị của đứa trẻ này, Vân Sương không biết được hắn ta định làm gì, nhưng rõ ràng là đang muốn đâm bọn họ thành từng mảnh.
Nhưng mà quay sang nhìn Trác Uyên ở bên cạnh, vẫn là dáng vẻ hờ hững nước chảy mây trôi, không hề tránh né khiến Vân Sương không khỏi cảm thấy căng thẳng. Chẳng lẽ nam nhân này thật sự có đủ tự tin để đỡ được toàn bộ lực va chạm từ Cổ Tam Thông sao?
A!
Rốt cuộc, bóng dáng Cổ Tam Thông đã đâm vào trái tim Trác Uyên không sai lệch chút nào, Vân Sương không khỏi kêu sợ hãi kêu lên, bịt kín hai mắt vì sợ trông thấy bộ dạng bị xuyên qua đẫm máu của Trác Uyên.
Nhưng mà trận chiến quyết liệt giữa hai người trong tưởng tượng đã không xảy ra, mà thay vào đó là những tiếng cười sung sướng vang lên bên tai nàng.
“Lão cha, con nhớ người muốn chết!” Cổ Tam Thông ôm cổ Trác Uyên thật chặt, vui cười không ngớt, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.
Trác Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn ta, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười điềm tĩnh.
Vân Sương lén lút mở mắt ra, trông thấy dáng vẻ hai người người thân thiết như vậy thì không khỏi ngạc nhiên.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, hai người bọn họ lập trường bất đồng, vừa rồi còn đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống, vậy mà sao hiện giờ lại thân mật như vậy? Nếu như ngay từ đầu mối quan hệ của bọn họ tốt đẹp, tại sao vừa rồi lại bày ra dáng vẻ như lửa với nước, đánh nhau kịch liệt như thế?
Vân Sương là một thiếu nữ tâm địa thuần khiết, hoàn toàn không biết sắp xếp từ trước của tên Trác Uyên càng già càng lão luyện này, nên ngơ ngác nhìn hai người bọn họ cười nói vui vẻ một hồi, dáng vẻ thân thiết như hai cha con, thật ngốc.
Dường như cũng nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Vân Sương, Trác Uyên ôm Cổ Tam Thông trong tay, khẽ cười một tiếng rồi giới thiệu: “Sương Nhi, ngươi không biết sao, đây là con trai của ta!”
Cái gì?
Đồng tử không khỏi run lên, thân thể Vân Sương loạng choạng, suýt chút nữa đã bị lời nói của Trác Uyên đánh ngã. Đường đường là Hộ Long Thần Vệ đệ nhất Thiên Vũ, Bất Bại Ngoan Đồng Cổ Tam Thông mà lại là con của hắn?
Tin tức này quá bất ngờ, cho dù là Hoàng đế nghe được không chừng cũng không khỏi choáng váng!
Nếu như bọn họ là phụ tử mà lão ta lại để cho Cổ Tam Thông đi đối phó Trác Uyên, không phải là hoàn toàn có bệnh sao. Nói không chừng hai người này liên thủ còn có thể lật tung toàn bộ Hoàng Thành này của lão ta lên!
Nhìn dáng vẻ không thể tin nổi của Vân Sương, Trác Uyên không khỏi lắc đầu cười, kể lại tỉ mỉ mối quan hệ của hai người.
Đến tận lúc này nàng mới biết, hoá ra từ nhiều năm trước hai người họ đã là cha con rồi!
“Nhưng mà vừa rồi các ngươi…” Vân Sương khẽ cau mày, nghi ngờ lên tiếng.
Trác Uyên cười thản nhiên, lạnh nhạt nói: “Lúc trước ta chỉ là thuận theo tình hình chung, đùa giỡn ở trước mặt mọi người thôi. Nhưng mà ta không nghĩ tới vở kịch hôm nay của ta lại không mưu mà hợp với Hoàng đế. Hoàng đế muốn ta trở thành mắt bão trong cục diện loạn lạc này, còn ta cũng muốn đứng mũi chịu sào, mở ra cục diện này. Hai người chúng ta khi đó đều ra tay, cũng là vừa lúc. Bằng không sẽ không có chuyện ban hôn Vĩnh Ninh, còn có cả trò cầu hôn hài hước của Nhị hoàng tử đều xảy ra cùng một lúc!”
“Cái gì, ngươi nói đó đều là trò cười sao?” Lông mày Vân Sương bất giác run lên, trong lòng hồi hộp nói.
Trác Uyên lạnh nhạt gật đầu, giải thích: “Quả thật rõ ràng việc ban hôn Vĩnh Ninh là Hoàng đế đang khiêu khích ta, cho dù ta miễn cưỡng tiếp nhận, lão ta vẫn sẽ còn những chuyện khác để khiêu khích ta, tất cả đều khiến cho ta phải trở mặt. Nhưng mà chuyện Nhị hoàng tử cầu hôn ngươi là do ta tìm người sắp xếp, quả thực cũng là tìm một cơ hội để trở mặt với Hoàng đế. Cứ như vậy, cục diện náo loạn mở ra, các gia tộc đều bắt đầu hành động, nhìn giống như là bất lợi cho chúng ta nhưng thực ra lại là cục diện tốt nhất đối với mỗi gia tộc, có thể nói là mọi chuyện đều đã sắp xếp ổn thoả!”
“À… Thì ra là thế!”
Trái tim Vân Sương đập loạn nhịp, gật gật đầu, ngây người một lát rồi tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện ngươi vừa làm với ta…”
“Cũng là diễn kịch, một phần của kế hoạch, ngươi đừng để ý. Dù sao ta cũng phải khiến cho mọi người cảm thấy ta nổi loạn là có lý do, bằng không nhất sẽ gây ra sự hoài nghi của các gia tộc, kế hoạch tiếp theo sẽ rất khó để tiến hành!” Trác Uyên gật đầu, vẻ mặt bình thản.
Nhưng sắc mặt Vân Sương thì tối sầm lại, trong lòng bất giác có chút mất mát.
Hoá ra nàng vẫn luôn thanh tâm quả dục*, lấy phúc lợi của muôn dân trăm họ làm tổ huấn gia tộc, mục tiêu cả đời, chưa bao giờ đề cập đến tư tình nhi nữ. Nhưng mà dưới một loạt hành động yêu thương mãnh liệt của Trác Uyên, nàng lại bị đắm chìm vào.
*thanh tâm quả dục: lòng yên tĩnh hoặc giữ cho lòng trong sạch, ít ham muốn.
Mà bây giờ, Trác Uyên lại nói với nàng tất cả đều là giả, không khỏi khiến cho trái tim pha lê vừa mới hoài xuân của nàng bỗng nhiên vụn vỡ.