“Bệ hạ anh minh, quả đúng là như vậy!” Quỷ Vương khom người, gật đầu đồng thuận.
Hoàng đế hít thật sâu, tiếp tục nói: “Chỉ là, hôm nay vẫn còn một điều không ngờ tới, đó là Đế Vương Môn lại chủ động xin đi đánh giặc, động chạm tới cọng râu cứng ngắc của Trác Uyên, khiến trẫm thật sự bất ngờ. Vốn dĩ trẫm cố ý khiến cho bọn họ chó cắn chó, lưỡng bại câu thương*. Hiện giờ bọn họ lại bằng lòng đứng ra, càng hợp với tâm ý của trẫm.”
*Lưỡng bại câu thương: Cả hai bên cùng thiệt hại.
“Bệ hạ, quả thật điều này cũng dễ lý giải thôi. Lãnh Vô Thường không phải loại người ngu dốt, đột nhiên Trác Uyên lại trở thành mắt bão của cục diện loạn lạc, mục tiêu công kích của mọi người. Cho dù lão ta không rõ nội tình thì cũng cảm thấy rằng chuyện này không giống lẽ thường. Thay vì bị đánh một cách bị động, không bằng chủ động ra trận. Không phải vừa rồi lão ta cũng mới thỉnh cầu bệ hạ quyền lực thống lĩnh Thất gia sao? Đây chính là mở rộng thế lực của Đế Vương Môn, lợi ích vô cùng lớn!”
“Không sai, đúng là tên Lãnh Vô Thường tinh ranh. Tuy nhiên, trẫm có thể dễ dàng thuận theo tâm ý của lão ta vậy sao? Hừ hừ hừ… Đến lúc đó để xem lão ta bành trướng nhanh, hay là trẫm loại bỏ lão ta nhanh?”
Trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, Hoàng đế cười lạnh lùng rồi đi thẳng với Quỷ Vương…
Mặt khác, sau khi Lãnh Vô Thường và Hoàng Phổ Thiên Nguyên tiếp nhận người của Lạc gia từ tay thị vệ Hoàng Thành liền đi thẳng ra ngoài thành.
“Môn chủ, cơ hội lần này khá mạo hiểm, chúng ta cần phải mau chóng hoàn thành mới được. Nếu không, sau khi hoàng thất diệt trừ các thế lực lớn trong triều sẽ đối phó với chúng ta dễ như trở bàn tay!” Vẻ mặt Lãnh Vô Thường vô cùng nghiêm túc, gấp gáp nói.
Hoàng Phổ Thiên Nguyên gật đầu thở sâu, quả quyết lên tiếng: “Lãnh tiên sinh, lần này ngươi làm rất đúng. Mặc dù chúng ta đều biết rõ Hoàng đế đang cố ý muốn xem chúng ta bày ra cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng nếu không bắt lấy cơ hội lần này, chỉ sợ sớm muộn gì cũng bị lão ta xơi tái. Trước mắt chính là thời điểm duy nhất hoàng thất không thể ra tay.”
“Đúng vậy, cũng vì phải đối phó với Trác Uyên nên chúng ta không cách nào uy hiếp đến hoàng thất được. Có thể nói là nghìn năm qua, khoảng thời gian này là khoảng thời gian chân không hiếm có của hai bên chúng ta, không có ai cần phải lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho mình. Tuy nhiên, đây cũng là thời điểm nguy hiểm nhất. Nếu như chúng ta thống nhất Thất gia chậm hơn so với bọn họ, hoàng thất sẽ rất nhanh chóng đối phó với chúng ta, đánh cho chúng ta không kịp trở tay!”
Hai mắt Lãnh Vô Thường hơi nheo lại, thở dài: “Sự sống và cái chết, thiên hạ trở về vị trí cũ cũng chỉ trong một hơi thở này. Cơ hội ngàn năm khó gặp này cũng chính tai hoạ ngàn năm có một, chúng ta không thể chủ quan chút nào.”
“Lãnh tiên sinh.”
Đột nhiên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên nghiêm túc nói: “Đã liên lạc với bên kia xong chưa, có vấn đề gì không?”
“Yên tâm đi, tiểu tử đó không tin tưởng nhị thế tổ cho nên tâm đã hướng về chúng ta rồi. Nếu như tới thời khắc quan trọng, hắn ta sẽ giúp chúng ta tranh thủ thời gian!” Lãnh Vô Thường điềm tĩnh gật đầu.
Nghe thấy lời này, cuối cùng Hoàng Phổ Thiên Nguyên mới yên lòng, trong mắt hiện lên khí phách tất thắng.
Tâm nguyện ngàn năm của Đế Vương Môn, rốt cuộc cũng sắp được thực hiện, thành hay bại đều phụ thuộc vào hành động lần này…
Cùng lúc đó, Gia Cát Ngọc Long lợi dụng thân phận thừa tướng, đưa người của sứ đoàn Khuyển Nhung về dịch quán, nhưng dọc theo đường đi vẫn không ngừng cau mày nhăn trán.
“Thừa tướng đại nhân, ngài làm sao vậy?” Thác Bạt Lưu Phong nhìn thấy, không khỏi lấy làm lạ lên tiếng hỏi.
Gia Cát Ngọc Long cau mày nhưng không nói gì, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Chuyện hôm nay rõ ràng là do lão đầu tử cố ý gây ra, Trác Uyên đang bị gài bẫy. Nhưng mà… Vì sao lão đầu tử lại vội vàng động thủ như vậy, phải chẳng đã chuẩn bị ổn thoả cả rồi?”
“Thừa tướng đại nhân chớ lo lắng, thế cục Thiên Vũ càng loạn càng tốt, đến lúc đó Khuyển Nhung chúng ta mới có thể ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi được, ha ha ha…” Thác Bạt Lưu Phong cười lớn tiếng, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Gia Cát Ngọc Long nhìn hắn ta, cũng gật đầu cười.
Đột nhiên, trong lòng Gia Cát Ngọc Long lại căng thẳng, lông mày cau lại lần nữa. Vì sao lão đầu tử lại lựa chọn thời gian này, khi sứ đoàn Khuyển Nhung động thủ, chẳng lẽ…
Vừa nghĩ tới đây, Gia Cát Ngọc Long đã lắc đầu thật mạnh.
Sao có thể được, đúng thật là lão phu lo lắng nhiều quá rồi, ha ha ha…
Tóm lại, bất kể như thế nào, hiện giờ cục diện hỗn loạn đã mở ra, các gia tộc tề tựu, tất cả mọi việc đều diễn ra theo kế hoạch. Lão đầu tử, ngươi muốn giành thắng lợi từ cục diện loạn lạc thì hà cớ gì các gia tộc khác lại không có tâm tư đó?
Ngươi, chưa chắc đã có thể bảo toàn giang sơn bằng cách này đâu!
Chòm râu hơi rung lên, Gia Cát Ngọc Long không ngừng bật cười ra tiếng…
Vèo!
Cách Đế Đô hơn trăm dặm, một đạo ánh sáng xanh lam loé lên. Trác Uyên ôm lấy thân thể mềm mại kia của Vân Sương, lao nhanh. Còn Vân Sương đang tựa vào lồng ngực hắn, con nai con đang chạy loạn trong lòng, gò má đỏ bừng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng bỗng nhiên Trác Uyên lại bày tỏ tình cảm với mình, thậm chí còn vì thế mà trở thành kẻ địch của toàn bộ Đế Quốc.
Chuyện này đối với một tiểu cô nương chưa rành thế sự mà nói, chính là vừa lãng mạn vừa kích thích, trái tim càng đập rộn ràng. Nhưng mà Vân gia bọn họ cứu khổ cứu nạn, lấy cứu vớt muôn dân trăm họ làm nhiệm vụ của mình.
Trác Uyên lại là loại người vô cùng xấu xa, dường như hai người không hề có tiếng nói chung.
Nhưng không hiểu vì sao, nàng lại cảm thấy trái tim thuần khiết này của nàng đã thấm dần sự xấu xa của tên gian ác ấy, khiến nàng rốt cuộc không thể buông bỏ hình bóng người này.
Hưu!
Lại một tiếng gió xé vang, hồng mang hiện ra, Cổ Tam Thông đã xuất hiện ở phía sau bọn họ…