“Bệ hạ có thể giao đám người Lạc gia cho Đế Vương Môn chúng ta trông giữ được không?”
Bỗng nhiên, Lãnh Vô Thường bước vội hai bước, khom người cúi đầu trước mặt Hoàng đế.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, gia chủ Hoàng Phổ Thiên Nguyên cũng không thể tin nổi mà nhìn vị Lãnh tiên sinh thần cơ diệu toán này, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Hiện giờ ai cũng biết rằng, Lạc gia bị giam giữ, nếu như Trác Uyên không bị Cổ Tam Thông hạ gục, hắn nhất định sẽ tới cứu bọn họ. Nói cách khác, hiện tại người nào nắm giữ người của Lạc gia trong tay thì chẳng khác nào đối đầu trực tiếp với tên quái vật Trác Uyên này.
Bữa tiệc mừng thọ trăm tuổi hôm nay đột nhiên phát sinh, vô cùng kì lạ, không biết Hoàng đế đang suy tính chủ ý quỷ quái gì đây. Bây giờ cầm củ khoai lang nóng bỏng Lạc gia này trong tay, không phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao?
Thân là môn chủ Đế Vương Môn, lúc này Hoàng Phổ Thiên Nguyên chỉ hận không thể lập tức lao ra, lôi đại quản gia Lãnh Vô Thường này về. Nhưng mà nghĩ đến sự khôn ngoan cơ trí thường ngày của Lãnh Vô Thường, Hoàng Phổ Thiên Nguyên đã kìm nén kích động trong lòng, chọn lựa việc tin tưởng hoàn toàn vào phán đoán của vị đại quản gia này.
Mí mắt Hoàng đế khẽ rung lên, nhìn chằm chằm Lãnh Vô Thường thật lâu, trong mắt tràn đầy sự nghi ngờ, dường như lão ta cũng không hiểu vì sao Lãnh Vô Thường lại làm ra chuyện này, liền lạnh nhạt nói: “Lãnh tiên sinh, tại sao lại muốn trẫm giao người của Lạc gia cho Đế Vương Môn trông giữ, có thể cho trẫm biết lý do không?”
“Ha ha ha… Bệ hạ minh xét, hàng ngàn năm qua Đế Vương Môn vẫn luôn đứng đầu và giảng hòa tranh đấu trong Thất gia. Hiện giờ tuy rằng đã là tám thế gia lớn, nhưng trách nhiệm Đế Vương Môn tuyệt đối không dám quên. Lạc gia phạm tội ác tày trời, Đế Vương Môn nên giúp bệ hạ phân ưu, trợ giúp bệ hạ truy bắt tên phản bội Trác Uyên, răn đe cảnh cáo để làm gương cho Bát gia mới phải!”
Tuy lời nói của Lãnh Vô Thường là lời nịnh hót, nhưng rõ ràng người biết chuyện đều có thể hiểu được lão ta đang ra điều kiện với Hoàng đế.
Đó chính là, chúng ta giúp ngươi đối phó Trác Uyên, ngươi giúp chúng ta thâu tóm Thất gia, cuối cùng hai ta sẽ tranh đoạt giang sơn. Đây rõ ràng là nhân cơ hội buộc Hoàng đế phải uỷ quyền.
Bằng không, chúng ta sẽ chẳng cùng ngươi phân ưu, hoàng thất ngươi đi mà đối phó với tên quái vật Trác Uyên này, chuyện gì chúng ta cũng mặc kệ!
Đùng!
Hoàng Phổ Thiên Nguyên vỗ đùi, lão ta đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của Lãnh Vô Thường, không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng đối đầu với Trác Uyên là một chuyện hết sức khó khăn, nhưng có thể mượn cơ hội này này thống nhất Thất gia, không bị hoàng thất quấy nhiễu, đối với đại cục mà nói thì thật sự chỉ có lợi không có hại!
Mẹ nó, đầu óc của Lãnh tiên sinh này đúng thật nhanh nhạy, không hổ là Thần Toán Tử!
Trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, Hoàng đế nhìn Lãnh Vô Thường thật lâu, nhưng khoé miệng lại hơi cong lên một cách khó hiểu, gật đầu đáp: “Được thôi, nếu Đế Vương Môn đã có tâm ý này, trẫm sẽ giao cho ái khanh toàn quyền xử lý. Cần phải phối hợp Cổ Tam Thông để bắt lấy nghịch tặc Trác Uyên này. Sáu gia tộc còn lại dốc hết sức phối hợp, không được có sai sót. Thời điểm mấu chốt, cho phép các ngươi được sử dụng Lệnh Đồ Ma. Độc Cô nguyên soái viện trợ bất cứ lúc nào!”
“Rõ, xin tuân theo ý chỉ của bệ hạ!”
Mọi người cùng đứng lên bái lạy, chỉ có ba gia tộc U Minh Cốc, Dược Vương Điện và Khoái Hoạt Lâm là trên mặt vô cùng vui mừng, phấn khích vì lão đại của bọn họ rốt cuộc cũng trở mình.
Nhưng Tiềm Long Các, Hoa Vũ Lâu và Kiếm Hầu phủ bọn họ thì đều liếc nhìn nhau, trong miệng đầy cay đắng.
Bọn họ là đồng minh với Trác Uyên, nhưng lúc này đều bị tấn công, trở thành mục tiêu công kích của mọi người, chuyện này đối với bọn họ đúng là vô cùng bất lợi. Nhất là hiện giờ Đế Vương Môn lại phụng mệnh giết chết Trác Uyên, toàn bộ sáu gia tộc còn lại đều phải nghe lệnh của lão ta.
Đế Vương Môn hoàn toàn có thể lợi dụng chuyện công để trục lợi cá nhân, thừa cơ thâu tóm sáu gia tộc còn lại, đây mới là điều khiến bọn họ lo lắng nhất!
Hoàng đế lại lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một lượt, vung tay lên và khẽ nói: “Bữa tiệc mừng thọ lần này, trẫm không còn hứng thú nữa rồi, dọn hết đi!”
Nói xong, khuôn mặt lão ta tái nhợt, Quỷ Vương và rất nhiều hộ vệ cùng hộ tống lão ta rời khỏi nơi này. Vĩnh Ninh cũng muốn cầu xin cho Lạc gia một lần nữa, nhưng nhìn sắc mặt không lành của phụ hoàng lại không dám theo sau.
Nhưng mà nàng, thậm chí là tất cả mọi người đều không nhìn thấy khoảnh khắc mà Hoàng đế xoay người lại, trên mặt lão ta thoáng hiện ra một nụ cười gian tà.
“Chúc mừng bệ hạ, tất cả mọi chuyện đều thuận lợi. Không ngờ tên Trác Uyên được gọi là gian trá xảo quyệt kia lại dễ dàng rơi vào bẫy như vậy!” Đi khỏi nơi đó hơn trăm mét, Quỷ Vương khom người ôm quyền, nói nhỏ với Hoàng đế.
Hoàng đế cũng mỉm cười gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó trong mắt lại dần hiện lên một tia nghi ngờ: “Hôm nay quả thực là rất thuận lợi, nhưng mà thuận lợi đến mức khiến cho trong lòng trẫm cảm thấy bất an. Vốn dĩ ngoại trừ chuyện của Vĩnh Ninh, trẫm còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn để khiêu khích tiểu tử kia, nhưng không ngờ chỉ trong chốc lát hắn đã mắc câu rồi, điều này khiến trẫm cảm thấy hơi khó tin, hắn là một người dễ bị kích động như vậy sao?”
“Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, theo như lão phu thấy, chuyện thực sự khiến hắn kích động không phải là công chúa Vĩnh Ninh, mà là Thánh Nữ Vân Sương. Bệ hạ có từng nhớ, ở trong Bách Gia Tranh Minh, lần duy nhất hắn thất lễ chính là vì một nữ tử. Nghe nói tính cách của cô nương Vân Sương này có chỗ rất giống nữ nhân kia. Hắn phát điên một lần nữa vì Thánh Nữ này cũng không phải không có khả năng!”
Hoàng đế im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: “Hy vọng là như vậy, chỉ là vừa rồi những chuyện kỳ lạ xảy ra quá nhiều. Tại sao đột nhiên Nhị hoàng tử lại đề nghị trẫm ban hôn với Thánh Nữ, chọc giận Trác Uyên, chuyện này cũng thật trùng hợp.”
“Thứ cho lão phu nói thẳng, Nhị hoàng tử hắn ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Lần trước Trác Uyên và Thánh Nữ phá hoại vương phủ của hắn ta, hẳn là trong lòng giận dữ, cho nên mới đưa ra ý này trước mặt mọi người để chọc giận Trác Uyên. Chính là muốn mượn uy nghiêm của bệ hạ để trấn áp hắn. Rốt cuộc, nhi tử bị ức hiếp, điều đầu tiên nghĩ tới đương nhiên là tìm phụ thân chống lưng!”
Hoàng đế không khỏi khẽ giật mình, nhìn lão ta một cái nhưng lại gật đầu cười: “Ha ha ha… Không sai, đây đúng là chuyện mà lão nhị sẽ làm. Tuy rằng lần này hắn ta đánh bậy bạ nhưng cũng xem như giúp trẫm công việc bộn bề. Nhưng mà tính tình này của hắn ta thật sự phải sửa lại, bằng không về sau nhất định sẽ gây ra phiền toái lớn.”