Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hiện giờ bọn họ chỉ có thể thương xót cho cao thủ Thần Chiếu kia, đầu tiên hắn ta bị cánh Lam Hải Mị Ảnh của Trác Uyên chơi đùa, còn chưa kịp làm gì thì lại bị  bốn vật nhỏ kia phanh thây, hắn ta thật sự rất không may mắn.  

             Nếu như trên trời có linh, hắn ta nhất định sẽ mắng to một tiếng, rõ ràng người chọc giận bốn tên tiểu quỷ kia chính là Quỷ Vương, tại sao người xui xẻo là lão tử?  

             Nhưng mà không còn cách nào khác, ai bảo hắn ta yếu nên chỉ có thể nhận xui xẻo!  

             Mà đến tận đây, vì lấy Trác Uyên làm mồi dẫn lửa tạo thành chiến tranh giữa hoàng thất và Lạc gia, cuối cùng hoàng thất vẫn kết thúc bằng màn thắng. Trừ trưởng lão bên ngoài Lạc gia, bao gồm cả thiếu gia tiểu thư, toàn bộ rơi đều vào trong tay hoàng thất.  

             Hộ vệ của hoàng thất lại được tập kết lần nữa, bọn họ hoàn toàn bao vây đám người Lạc Minh Viễn.  

             Lạc Minh Ngọc khẩn trương, nàng liếc nhìn với những người còn lại mà không có cách nào khác. Dường như Lạc Minh Viễn nhớ ra lời căn dặn của Trác Uyên trước khi đi, hắn cảm thấy kỳ lạ, Trác Uyên như đã sớm nghĩ tới khó khăn hôm nay, hắn liền thở dài, bình tĩnh lại, nhìn về phía tất cả mọi người, nhàn nhạt lên tiếng: "Bình tĩnh, không có gì lớn!"  

             Lời hắn vừa nói ra làm mọi người nhìn chằm chằm vào vị thiếu gia này, tất cả đều tỉnh táo lại.  

             Ngay cả thiếu gia chưa đến hai mươi mà có thể thấy thế nhưng không sợ hãi thì bọn họ hoảng hốt làm gì? Ánh sáng lóe lên trong mắt Hoàng Đế, lão ta âm thầm gật đầu, quả nhiên thiếu chủ Lạc gia này không đơn giản, được dạy dỗ rất xuất sắc.  

             Trên mặt Độc Cô Chiến Thiên tràn đầy vui mừng, mặc dù cha con bọn họ đã thay đổi trong lập trường, nhưng Lạc Minh Viễn là do lão ta dạy ra. Thấy mình rơi vào hiểm cảnh mà còn có phong thái như thế, quả nhiên làm nghĩa phụ như lão ta, an lòng tuổi già!  

             "Phụ hoàng, Xương Bình Vương phủ Lạc gia bất chấp vương pháp, phạm thượng làm loạn, không giết thì không đủ ngăn được sự tức giận của dân thường, con mong phụ hoàng nghiêm trị!" Nhìn thấy tình hình đã được khống chế, nhị hoàng tử lập tức đứng ra chắp tay nói, hung hăng kiện Lạc gia.  

             Nghe được lời hắn ta nói, Tên mập quýnh lên, lập tức nhảy ra: "Phụ hoàng minh xét, chuyện hôm nay của Lạc gia đều do quản gia Trác Uyên tự mình gây nên, không liên quan tới người ngoài, con mong phụ hoàng không liên luỵ đến người vô tội!"  

             "Đúng vậy phụ hoàng, thiếu chủ và tiểu thư Lạc gia không liên quan tới chuyện này một chút nào, ngài là đại nhân có tấm lòng bao dung lớn, mong cha thả bọn họ." Vĩnh Ninh cũng vội vàng chắp tay, lên tiếng xin xỏ.  

             Hoàng đế lạnh lùng nhìn thân người nữ nhi thứ hai, ánh sáng trong mắt phun trào, lão ta nhìn về phía Thái Tử, uy nghiêm nói: "Thái Tử, con là vương tử của một nước. Chuyện này, con thấy thế nào?"  

             Vương tử? Hừ, ngài thật sự có ý định giao giang sơn cho con sao?  

             Trong bụng Thái Tử còn vì chuyện ban thưởng vừa nãy mà tức giận trong lòng, nhưng hắn ta lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ là miễn cưỡng nặn ra một nụ cười ấm áp, chắp tay nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, theo ý kiến ngu dốt của nhi thần, tuy Trác Uyên là quản gia Lạc gia, nhưng hắn luôn lừa trên gạt dưới, ngang ngược càn rỡ. Xương Bình Vương tuổi còn nhỏ nên hắn khó mà phục. Cho nên chuyện hôm nay liên lụy tới toàn bộ Lạc gia thì hơi không ổn!"  

             Lời Thái Tử vừa nói ra, Tên mập và Vĩnh Ninh đều cảm kích nhìn hắn ta, nhưng trong mắt Hoàng Đế lại có ánh sáng lạnh lóe lên rồi lập tức biến mất.  

             Dường như Thái Tử chú ý tới tình hình nhỏ xíu này, lời nói của Thái Tử lập tức xoay chuyển, hắn ta tiếp tục nói: "Nhưng mà Trác Uyên có quyền thế như hôm nay, tất cả đều do Lạc gia quản giáo không nghiêm, buông thả trách nhiệm, khó mà thoát tội. Theo con thấy, chúng ta vẫn nên trông giữ đám người Lạc gia thật kỹ, đợi sau khi bắt được Trác Uyên thì xử trí sau!"  

             Thái Tử quang minh chính đại nói, từng câu từng chữ đều có lý, nhưng ở đây có không ít kẻ già đời đã sớm đã nghe ra ý nghĩa thật sự trong đó.  

             Nói như vậy thì không phải là bắt người Lạc gia làm con tin, dẫn Trác Uyên vào bẫy sao.  

             Rõ ràng là âm mưu nham hiểm bẩn thỉu như thế, vậy mà nói công khai, quang minh chính đại, thật không hổ danh là con cháu hoàng thất!  

             Vô sỉ, tất cả đều có thể vô sỉ đến độ ưu nhã như thế!  

             Nhưng mà lời đề nghị này như đang nói ra suy nghĩ trong đầu Hoàng Đế, cuối cùng trên hai gò má của lão ta lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lão ta gật đầu nói: "Tốt, vậy cứ theo lời hoàng nhi mà xử lý đi. Người đâu, đè đám người Lạc gia xuống, trông giữ nghiêm ngặt!"  

             Gia Cát Ngọc Long nhìn chằm chằm vào Hoàng Đế rồi cười thầm, trong mắt lóe lên tia sáng.  

             Với tâm kế của lão hồ ly như lão ta, há lại không nhìn ra ý đồ của Hoàng đế. Hai người làm cộng sự đã nhiều năm như vậy, thủ đoạn Hoàng Đế thường dùng thì lão ta vẫn có thể nhìn ra một chút.  

             Hôm nay việc này, rõ ràng chính là Hoàng đế dự mưu tốt, về phần xử trí như thế nào, Hoàng Đế đã dự tính trước. Chỉ là lão ta cho người ngoài nói ra miệng, che  lại âm mưu hãm hại mà thôi!  

             Hiện tại có đề nghị của Thái Tử, có thể nói là bị lão ta dẫn dắt.  

             Mà kể từ đó, xem như lão ta đã phá cái kiềng ba chân ở bên ngoài này. Mà chuyện Trác Uyên đại náo hoàng thành, có thể lớn có thể nhỏ, nhỏ chỉ là một người chịu tội, lớn thì có thể mở rộng đến các thế lực đang tranh chấp.  

             Chắc hẳn Hoàng Đế muốn mượn thế cục này phá rối Thiên Vũ, thật sự làm một vố lớn!  

             Bệ hạ, không nghĩ tới ngài còn nóng vội hơn lão phu!  

             Gia Cát Ngọc Long nhìn Hoàng Đế chăm chú rồi cười thầm.  

             Dường như Hoàng Đế chú ý tới ánh mắt của lão ta, Hoàng Đế cũng quay đầu nhìn về phía lão ta, khóe miệng xẹt qua một độ cong tà dị.  

             Gia Cát thừa tướng của trẫm, hiện tại ván cờ chân chính mới bắt đầu, ngươi hãy đợi đấy!  

             Nghĩ như vậy, Hoàng Đế đột nhiên nâng lên một chén rượu, kính một chén với Gia Cát Ngọc Long nơi xa xa. Gia Cát Ngọc Long lắc râu ria một cái, cười lạnh, trả một chén từ xa.  

             Bệ hạ, lần này lão thần cũng sẽ không thua nữa...

Advertisement
';
Advertisement