Nhìn dáng vẻ Trác Uyên liên tục trêu chọc Cổ Tam Thông, Vân Sương chỉ cảm thấy trong miệng mình đầy chua xót, trong lòng mất mát không thôi.
Cái tên xấu xa này, ngươi lại biến ta trở thành một trò chơi, vậy mà ta lại tưởng đó là thật!
Vân Sương khẽ cắn bờ môi đỏ, trong lòng đầy cay đắng…
“Lão cha, xem ra người đang muốn khai chiến với hoàng thất, nhưng mà lời thề của con…” Sau khoảng thời gian gặp lại vui vẻ ngắn ngủi, Cổ Tam Thông thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Biết rõ mâu thuẫn trong lòng hắn ta, Trác Uyên thản nhiên cười, không tỏ rõ ý kiến nói: “Yên tâm đi, Tiểu Tam Tử, ngươi là con của ta, lão tử sẽ không để ngươi phải khó xử. Lời thề bảo vệ cơ nghiệp hoàng thất, ta đồng ý với ngươi, sẽ giữ lại hoàng thất. Chỉ có điều, Hoàng đế sẽ là một người khác!”
“Ồ, đúng rồi, chỉ cần gia tộc bọn họ bất diệt, cho dù Thiên Vũ có đổi Hoàng đế thì con cũng không tính là vi phạm lời hứa! Ha ha ha…Lão cha, người thật thông minh, tại sao con lại không nghĩ ra chứ?”
Cổ Tam Thông bất giác vô cùng vui mừng, lập tức có cảm giác được giải thoát.
Vốn dĩ lời thề này là do hắn ta và Nhân Thánh nhất thời nghĩ ra. Đương nhiên trong đó không quá chi tiết tỉ mỉ, chỗ nào cũng có sơ hở.
Tính tình Cổ Tam Thông vẫn luôn trẻ con, không nghĩ được nhiều như vậy, nhưng Trác Uyên kinh nghiệm dày dạn chỉ cần suy nghĩ trong chốc lát đã có thể tìm ra cách giải quyết rồi.
Mặc kệ ngươi có ước định gì, dù sao ta đều có cách nói chuyện mà không cần tính toán gì hết, chuyện này trước kia hắn vẫn thường xuyên làm, vì vậy đã sớm trở nên quen thuộc.
“Tiểu Tam Tử gần đây chịu khổ rồi, ăn uống không đầy đủ, ta trông ngươi gầy đi rồi đấy!” Trác Uyên xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn ta, lập tức lấy ra một lọ dược liệu cấp bảy, trên mặt tràn đầy sự yêu thương: “Bây giờ đã có lão cha ở đây, đương nhiên sẽ bồi bổ cho ngươi thật tốt!”
Mỗi lần Trác Uyên nhìn thấy Cổ Tam Thông đều lấy ra dược liệu quý giá, còn so sánh sự đãi ngộ của hoàng thất với sự đại ngộ của mình, rõ ràng đang có ý định gây chia rẽ, mưu đồ chết tiệt.
Mục đích chính là từng bước một lôi kéo Cổ Tam Thông, để hắn ta giúp hắn đối phó với hoàng thất mà không có bất cứ cảm giác áy náy nào!
Ngươi xem xem, lúc ngươi ở chỗ bọn họ, bọn họ luôn ngược đãi ngươi, là người xấu. Giờ ngươi đến chỗ của ta, ta lại luôn chuẩn bị đồ ăn ngon ngươi, là người tốt. Ngươi giúp ta đánh bọn họ chính là giúp người tốt đánh người xấu, quả thực ngươi chẳng làm gì có lỗi với bọn họ cả.
Mọi việc đều có mặt trái của nó, sự ảnh hưởng vô tri vô giác của Trác Uyên đã đã khiến Cổ Tam Thông càng thêm chán ghét hoàng thất hơn, nhưng với hắn thì lại càng thêm thân thiết.
Hoàng đế không biết, chứ nếu như lão ta biết quan hệ của hai người bọn họ và cả ý đồ nham hiểm của Trác Uyên, thì lão ta sớm cải thiện đồ ăn cho Cổ Tam Thông rồi.
Ít nhất cắn người mềm miệng, đến lúc đó cho dù ngươi không giúp ta thì cũng không thể đánh ta! Cổ Tam Thông tính tình trẻ con, đương nhiên ai càng đối xử với hắn ta tốt thì hắn ta sẽ càng hướng về người đó.
Hiện giờ, tuy rằng Cổ Tam Thông đã ăn ba trăm năm dược liệu của hoàng thất, nhưng tất cả đều là dược liệu cấp một cấp hai cặn bã. Sau khi nghe những lời ngon tiếng ngọt của Trác Uyên, trái lại hắn ta còn cảm thấy hoàng thất thật sự ngược đãi mình, không có chút tình cảm nào cả.
Những lời thề trước đó lại bị Trác Uyên thay xà đổi cột ngay tức khắc, biến chuyện bảo vệ hoàng thất thành giữ một người làm Hoàng đế là được, đây cũng chính là bảo vệ cơ nghiệp của hắn ta, cho nên có là con rối hay không cũng không sao cả.
Cổ Tam Thông vui mừng khôn xiết, nhét dược liệu kia vào trong miệng, vẻ mặt chắc nịch nói: “Lão cha, sau này con sẽ làm cùng người, chỉ cần người giữ một người của lão ta làm Hoàng đế là được!”
“Chuyện đó là đương nhiên!” Khoé miệng Trác Uyên nhếch lên, cong một cách tà dị.
Đến tận lúc này, Cổ Tam Thông mới thực sự vứt bỏ những ràng buộc cùng lời thề vướng víu quanh người để hướng về Trác Uyên.
Vân Sương trông thấy vậy không khỏi ngẩn ra, âm thầm tán thưởng, hai con quái vật to lớn này liên thủ thì còn ai trong Thiên Vũ có thể đánh bại bọn họ? Dường như nguyện vọng của Gia gia đã được thực hiện, quả thực vị Trác quản gia sẽ thay đổi số mệnh của mình!
Đúng lúc này từng tiếng kêu quái dị vang lên, bốn đám khói đen bay về phía bọn họ: “Trác quản gia, chúng ta tới rồi!”
Đợi đến khi bốn đám khói đen lộ rõ hình dáng thì chính là Ma Sách Tứ Quỷ.
Quỷ Hung Ác ưỡn ngực lên, kiêu ngạo cười to nói: “Trác quản gia, theo sự phân phó của ngài, bốn người chúng ta giả vờ thất bại, đem bán thành công tiểu thư và thiếu gia đáng ghét của chúng ta rồi, khặc khặc khặc…”
“Ách, đừng có dùng từ bán, đây là sách lược!”
Khuôn mặt không khỏi co lại, Trác Uyên thở dài, sau đó cẩn thận quan sát bọn họ trong chốc lát, cười nhạo nói: “Không phải các ngươi giả vờ thất bại mà là thất bại thật sự. Nhìn ngực các ngươi xem, vết máu còn chưa khô!”
Quỷ Hung Ác không khỏi sửng sốt, cúi đầu xuống nhìn ngực mình rồi nhìn ba người còn lại, bất giác hung hăng đấm vào đầu ba người, giận dữ nói: “Sao các ngươi lại không nhắc lão tử rửa sạch trước khi đến, không phải vửa rồi mới đi ngang qua một bờ sông nhỏ sao?”
“Lão đại, tự ngươi không nhìn thấy sao?” Ba người có chút oan ức, cùng kêu lên.
Nghe thấy lời này, Quỷ Hung Ác càng tức giận hơn, lại cho bọn họ một đấm mạnh bạo vào đầu nữa, mắng: “Lão tử có thể để ý tới thì còn cần các ngươi làm gì nữa?”
Ba người thấy vậy, trên mặt càng hiện lên sự buồn bực.
Trác Uyên bất lực lắc đầu, lạnh nhạt lên tiếng: “Được rồi, bại cũng bại rồi, có lẽ là thống lĩnh cấm vệ quân ra tay. Tuy rằng lão ta có đôi chút giống ngươi nhưng thực lực lại ở trên ngươi, thất bại cũng là lẽ thường tình.”
“Trác quản gia, quả thật chúng ta có thể đánh thắng…”
Quỷ Hung Ác còn muốn giải thích, nhưng Trác Uyên lại xua xua tay, không bận tâm nói: “Không có gì, thất bại thật còn tốt hơn thất bại giả, những người đó lại càng tin tưởng hơn. Bây giờ các ngươi hãy đưa Sương Nhi về thành Phong Lâm. Tiểu Tam Tử, chúng ta đi!”
“Ngươi đi đâu vậy, không trở về cùng chúng ta sao?” Vân Sương cuống quýt hỏi.
Trác Uyên bật cười lớn và lắc đầu, khóe miệng cong lên một cách thần bí: “Không, ta phải đi đón những người bị bắt làm con tin của Lạc gia trở về…”